Đại phu bắt mạch cho Xảo Nhi xong định vén chiếc chăn đang đắp trên lưng Xảo Nhi ra.

Nhu Nhi lập tức nói: "Nam nữ thụ thụ bất thân, đại phu, ông không được nhìn!"

Cô nương nhà người ta bị thương ở chỗ đó, quả thật không nên nhìn.

Sau khi Phong Tảo đến, đã mấy lần muốn xốc chăn của Xảo Nhi lên, nhưng lại sợ nhìn thấy thứ không nên nhìn.

Nhưng bây giờ thấy Nhu Nhi căng thẳng như vậy, hắn ta không thèm để ý tới nữa.

Không đợi đại phu động tay, hắn ta đã vén chăn trên người Xảo Nhi lên trước.

Xảo Nhi đang mặc y phục, hắn ta không thể nào nhìn thấy vết thương được.

Đại phu lại đứng dậy, ngoảnh đầu nhìn Phong Ly Dạ nói: "Thế tử gia, tuy mạch đập của Xảo Nhi cô nương rất yếu, nhưng lại rất ổn định."

"Với lại vết thương của Xảo Nhi cô nương đã không còn rướm máu nữa, đã được xử lý cẩn thận rồi, thế tử gia hãy yên tâm."

Phong Tảo thở phào một hơi, không ngờ y nương của Sở Vi Vân đã đến chữa trị cho Xảo Nhi thật.

Hình như hắn ta... đã trách lầm người ta rồi.

Đắp lại chăn cho Xảo Nhi, Phong tảo vội hỏi: "Vậy tại sao nàng ấy vẫn chưa tỉnh lại?"

"Cô nương người ta bị đánh, bị thương ở chỗ đó cũng rất mất mặt rồi, trong lòng khó chịu, trong thời gian ngắn không thể tỉnh lại được cũng không sao."

Đại phu nói với Phong Tảo: "Lão phu sẽ đi kê một đơn thuốc, chỉ cần cho nàng ấy uống sáng và tối, từ từ sẽ khỏe lại, không cần lo lắng."

Ánh mắt Phong Ly Dạ dừng trên người Phong Tảo: "Như vậy ngươi yên tâm được chưa?"

Phong Tảo không còn gì để nói, thế tửu gia đến một chuyến, dường như chỉ vì muốn để hắn ta yên tâm, không phải vì Xảo Nhi.

"Yên tâm rồi." Trong lòng hắn ta hơi bối rối, bây giờ thế tử gia đối xử với chủ tớ công chúa vẫn lạnh nhạt thật.

Công chúa bị hắc y nhân đưa đi một ngày một đêm, thế tử gia cũng chỉ bảo Phong Tứ dẫn người đi điều tra, bản thân hắn vẫn luôn ở trong trạm dịch, không hề ra ngoài tìm kiếm.

Quả thật thế tử gia đã không thèm để ý đến Cửu công chúa nữa rồi.

"Nếu đã yên tâm rồi, có phải nên nhận lỗi với quận chúa không?" Tuy giọng điệu của Phong Ly Dạ hờ hững, nhưng lại rất chân thật.

Sau khi ngẩn ra một lát, Phong Tảo vẫn bước đến trước mặt Sở Vi Vân.

Không đợi hắn ta mở lời, Sở Vi Vân đã dịu dàng nói: "Không cần nhận lỗi với ta, ta biết tại sao ngươi lại có thành kiến với ta như vậy."

Nàng ta dường như thật sự không quan tâm, khẽ thở hắt một hơi, sau đó mới ngẩng đầu nhìn ánh mắt lạnh nhạt của Phong Ly Dạ.

"Dạ ca ca, sau này ta phải ở lại Nam Tấn, không có cơ hội về chăm sóc chàng, ta đã cất đi những suy nghĩ đó với chàng rồi."

Tuy nàng ta nói như vậy, nhưng dù là ai cũng có thể nghe ra được sự mất mác và thất vọng trong lời nói của nàng at.

Nhưng nàng ta vẫn miễn cưỡng tươi cười nói: "Đây là khoảng thời gian cuối cùng ta ở lại bên cạnh Dạ ca ca, không cần đề phòng ta, xin chàng đó."

Đổi lại là nam nhân khác lúc này trái tim chắc chắn đã tan chảy rồi.

Nhưng Phong Ly Dạ từ đầu đến cuối vẫn là Ly thế tử lạnh lùng đó.

Nhưng ánh mắt nhìn Sở Vi Vân, ít nhất cũng không có sự căm ghét nào.

Không biết đã tốt hơn khoảng thời gian trước đây cỡ nào!

Sở Vi Vân đã yên tâm, ngoảnh đầu nhìn về phía Phong Tảo dịu dàng nói: "Ta thật sự không có ý xấu, nhưng vết thương của nàng ta bây giờ đã được xử lý xong rồi, những ngày tiếp theo có lẽ cũng không cần ta đến chăm sóc nữa.

Nàng ta cười nói tiếp: "Hay là ngươi tự đến chăm sóc đi, có lẽ sẽ yên tâm hơn một chút."

Phong Ly Dạ quay người rời đi, dường như mọi thứ ở đây đều không liên quan gì đến hắn.

Sở Vi Vân bước đến sau lưng hắn.

Nhìn bóng lưng lặng lẽ của hắn từ xa, lòng bàn tay nàng ta từ từ siết chặt.

Hắn không còn quan tâm Sở Khuynh Ca nữa, đây là chuyện tốt, nhưng hắn lại càng lạnh nhạt hơn ngày trước nhiều. Truyện Đô Thị

Giống như một người bị kéo ra khỏi thất tình lục dục, càng khiến người ta khó đến gần.

Sở Khuynh Ca không có được, nàng ta cũng không có được.

Dạ ca ca thế này, rõ ràng gần ngay trước mắt, nhưng lại xa tận chân trời.

Nhưng nàng ta nhất định sẽ không từ bỏ!

Ít nhất Sở Khuynh Ca cũng không có được, chẳng phải sao?

"Y nương, bọn họ có phát hiện ra không?" Nàng ta khẽ hỏi.

Y nương khẽ trả lời: "Bọn họ là nam nhân, chắc chắn không dám cởi y phục của nữ nhân, đương nhiên sẽ không phát hiện ra rồi."

Sở Vi Vân lúc này mới cong khóe môi lên, hài lòng mỉm cười.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play