Mục Uyên vẫn đang cố nghĩ cách để phá vỡ huyệt đạo.
Nhưng hắn ta không ngờ vị Cửu công chúa trông có vẻ õng ẹo vô dụng lại có thuật điểm huyệt cao minh như vậy.
Cuối cùng không phá vỡ được huyệt đạo ngược lại chân khí còn đảo ngược làm tổn thương đến kinh mạch!
Miệng hắn phun ra một ngụm máu, đầu ngón tay rõ ràng đang căng cứng nhưng không có cách nào để phá giải huyệt đạo.
Mục Uyên vẫn không bỏ cuộc, hắn ta muốn ngưng tụ chân khí một lần nữa.
“Ngươi tiếp tục vận công sẽ chỉ làm ngơi bị thương nặng thêm thôi.”
Cửa phòng bị đẩy ra, hắn ngẩng đầu lên nhìn thì thấy một bóng dáng mảnh mai đang dựa vào cửa nhìn hắn ta.
Mục Uyên có chút bất ngờ, sao... nàng lại quay lại?
Chẳng lẽ là bị người sơn trại phát hiện sao?
Nhưng sau khi Sở Khuynh Ca đi vào rồi tiện tay đóng cửa lại thì phía sau rõ ràng chẳng có ai.
Không bị ai phát hiện vậy vì sao lại quay lại?
Mục Uyên không hiểu, hắn ta hoàn toàn không nhìn thấu được nữ nhân này đang nghĩ gì.
Hắn ta nhìn Sở Khuynh Ca người đang chậm rãi đi đến trước mặt mình nhưng không ngờ là nữ nhân này lại tháo mặt nạ của mình xuống một lần nữa.
Lần này Mục Uyên tức giận đến mức đầu ngón tay run lên.
Nàng đã nhìn thấy khuôn mặt xấu xí này của hắn ta rồi, tại sao lại muốn nhìn, làm hắn nhục nhã thêm lần nữa.
Sở Khuynh Ca im lặng một cách khác thường, không chỉ nhìn mà còn vương ngón tay thon dài chậm rãi vuốt ve vết sẹo dài trên mặt hắn ta.
Mục Uyên hoàn toàn không diễn tả được tâm trạng hiện giờ của mình.
Từ khi khuôn mặt bị hủy hoại chưa từng có ai đến gần hắn như vậy chứ đừng nói là có người chạm vào khuôn mặt hắn như thế này.
Ai nhìn thấy khuôn mặt này cũng sợ hãi nên chẳng ai dám đến gần.
“Thực ra chỉ là một chút độc tố ăn mòn, cũng không phải là không trị khỏi được nhưng rất khó.”
Sau khi Sở Khuynh Ca nhìn một lượt nàng đeo lại mặt nạ cho hắn ta.
Mục Uyên không biết nàng có ý gì nhưng chữa khỏi khuôn mặt này sao?
Nghĩ cũng không dám nghĩ, cũng không cần phải nghĩ.
Hắn ta chỉ nhìn nàng chằm chằm rồi hắn ta vẫn không hiểu nàng có cơ hôi chạy trốn nhưng tại sao lại muốn quay lại?
Trong lúc kích động khóe miệng hắn ta hộc chảy máu.
Ánh mắt Sở Khuynh Ca nặng nề, nàng không vui nói: “Đừng có cố gắng giãy dụa nữa, ngươi đã bị thương đến kinh mạch rồi.”
“Ta có thể giúp ngươi giải huyệt đạo, ta cũng không định bỏ đi nữa nhưng ngươi đừng thô bạo với ta, chúng ta nói trước rồi đấy nhé!”
Nàng vươn tay ra định giải huyệt đạo cho hắn ta.
Không ngờ đúng vào lúc này bên ngoài vang lên tiếng bước chân vội vã.
“Thiếu trại chủ, không hay rồi, lão đương gia...”
Hương Lan đẩy cửa phòng.
Nhưng nàng ta không ngờ rằng mình lại nhìn thấy một cảnh tượng kỳ lạ như vậy.
Cửu công chúa ngồi xổm trước mặt thiếu trại chủ, giơ tay lên còn thiếu trại chủ... hắn ta đang ngồi trên mặt đất, khóe miệng chảy máu!
“Yêu nữ, ngươi dám làm người bị thương!”
Thấy vết máu trên khóe môi Mục Uyên trái tim Hương Lan đau nhói, nàng ta hừ một tiếng rồi đẩy Sở Khuynh Ca ra.
Mục Uyên muốn ngăn cản nhưng hắn ta không thể nói chuyện cũng không thể động đậy căn bản không thể ngăn cản được!
Hương Lan, đừng làm nàng ta bị thương!
Lời này không nói ra được.
Sở Khuynh Ca di chuyển tránh khỏi sự tấn công của Hương Lan.
Nàng nói: “Ta không có ác ý, để ta...”
“Yêu nữ, thiếu trại chủ đối tốt với ngươi như vậy thế mà ngươi lại muốn làm hại người! Ta phải giết ngươi!”
Hương Lan hoàn toàn không nghe giải thích, xoẹt một tiếng, nàng ta rút một con dao từ thắt lưng ra rồi chém về phía Sở Khuynh Ca.
Chiêu thức đánh nhau của quân nhân! Quả thực là không hề kém!
Trong mắt Sở Khuynh Ca thoáng hiện lên vẻ kinh ngạc, Hương Lan rốt cuộc là ai tại sao khí thế lại giống một quân giả như vậy?
Tay đặt ở eo lúc chạm vào con dao găm bỗng thả ra.
Nếu như ra tay thì ắt sẽ làm Hương Lan bị thương.
Nhưng bây giờ nàng không muốn làm nàng ta bị thương.
Sau khi do dự một lát con dao găm của Hương Lan đã đến trước mặt…
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT