Xảo Nhi không biết rốt cuộc là công chúa đã làm thế nào khiến thái hậu đồng ý.

Suy cho cùng, hôm nay bọn họ phải lên đường đi đến Nam Tấn.

Đáng ghét nhất là, nhân vật chính của lần đến Nam Tấn này vẫn là Sở Vi Vân.

Từ sáng đến tối đều thấy nữ nhân đó, thật phiền phức!

“Công chúa, không đi được không?” Lúc chuẩn bị xuất phát, Xảo Nhi còn ôm một chút hy vọng cuối cùng.

“Được.” Sở Khuynh Ca thản nhiên liếc nàng ấy một cái: “Em tự đi nói với hoàng thượng và thái hậu.”

“…” Một chút hy vọng của Xảo Nhi lập tức biến thành tuyệt vọng.

Nàng ấy là ai? Chỉ là một tiểu cung nữ mà thôi!

Công chúa muốn hại nàng ấy bị đánh đến chết sao?

“Xe ngựa của Vân Quận chúa.” Tại quảng trường Đại Điện, xe ngựa của Sở Vi Vân vô cùng bắt mắt.

Sở Vi Vân đứng bên cạnh xe ngựa, đứng cùng nàng ta là Nhị hoàng tử Nam Tân Dịch và Thất công chúa Nam Dung Dung của Nam Tấn.

Nhưng, lúc Sở Khuynh Ca đi qua, người đầu tiên mà nàng chú ý đến lại không phải bọn họ.

Mà là cung nữ đứng một góc bên cạnh xe ngựa của Sở Vi Vân.

“Công chúa?” Xảo Nhi phát hiện sự bất thường của nàng, khẽ kéo kéo góc áo của nàng: “Công chúa, người đang nhìn gì vậy?”

“Cung nữ đó…” Sở Khuynh Ca nheo mắt lại: “Là ai?”

Xảo Nhi nhìn theo đường nhìn của nàng, chẳng qua chỉ là một cung nữ bình thường.

Chỉ là, cung nữ ở bên cạnh Sở Vi Vân trước kia là Nhu Nhi, hiện tại đã đổi một người khác mà thôi.

“Không biết, công chúa làm sao vậy? Có phải nàng ta đã từng đắc tội người?”

“Không có gì.” Sở Khuynh Ca cất bước đi qua.

Ánh mắt vẫn nhìn về phía cung nữ đó, không ngờ cung nữ đó cũng đồng thời nhìn qua phía này.

Ánh mắt hai người chạm nhau, trong đáy mắt cung nữ đó chợt lóe lên một tia sắc bén rồi vụt qua.

Sau đó, lập tức rủ mắt, cúi người với Sở Khuynh Ca.

Có tri thức hiểu lễ nghĩa, thái độ cung kính khiêm tốn.

“Dường như tốt hơn Nhu Nhi gì đó trước kia rất nhiều.” Xảo Nhi nhịn không được nói.

“Phải không?” Sở Khuynh Ca thu lại đường nhìn, đi về phía xe ngựa của mình.

Lát nữa phải chào tạm biệt thái hậu và hoàng thượng, Xảo Nhi đi kiểm kê đồ của công chúa lần cuối.

Nam Tân Dịch nhìn thấy Sở Khuynh Ca, lập tức mỉm cười nghênh đón.

“Cửu Công chúa, nghe nói người bằng lòng đến Nam Tấn ta chơi, tại hạ cảm thấy rất vinh hạnh.”

Hắn ta thân là hoàng tử, lại dùng giọng điệu giang hồ. Chỉ với điểm đó, đã khiến người ta không thể ghét được.

Sở Khuynh Ca khẽ cười trả lời: “Có chỗ nào không hiểu quy củ, đến lúc đó vẫn mong Nhị hoàng tử có thể chỉ điểm nhiều hơn.”

“Công chúa nói quá lời rồi. Thật ra Nam Tấn chúng ta cũng thật sự có một số thứ không quá giống với các nước khác, chúng ta không quá chú trọng đến quy củ.”

Lời nói của Nam Tân Dịch, có thể nghe ra không phải là lời khách sáo.

Sở Khuynh Ca lại có thêm một vài phần hướng về Nam Tấn.

Đặc biệt là lúc nhìn thấy Nam Dung Dung, nàng đã biết, Nam Tấn nhất định là một đất nước vô cùng khoan dung với nữ tử.

Thậm chí, còn là một nơi mà địa vị của nữ tử có thể cao hơn nam tử.

Dù sao, quốc vương của bọn họ cũng là một vị Nữ hoàng.

Tại một thời đại như hiện tại, nữ tử nắm quyền quả thật không dễ dàng.

Sở Vi Vân đi qua. Điều khác với vẻ kiêu ngạo, ngang ngược trước kia là, Sở Vi Vân của hôm nay lại ôn hòa, khiêm tốn hơn.

“Khuynh Ca muội muội, muội cũng đến rồi à?”

Mắt Sở Khuynh Ca chợt lóe lên, ung dung thản nhiên, gật đầu: “Ừm.”

Sở Vi Vân vì sao lại thay đổi như vậy, nàng không biết.

Nhưng, giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời.

Nữ nhân này không thể nào trở nên tốt đẹp trong một chiều tối được.

Ngoài quảng trường, có một đội ngũ đột nhiên xếp thành hàng đi đến.

Tại khoảnh khắc tất cả mọi người quay đầu, đều nhịn không được bị lóa mắt bởi bóng dáng thẳng đứng, ngạo nghễ trên lưng ngựa đó.

Xảo Nhi đứng sau Sở Khuynh Ca càng sửng sốt hơn, vô thức níu chặt góc áo của Sở Khuynh Ca.

“Công, công chúa.” Nàng ấy nuốt một ngụm nước miếng, nhìn đến mức mắt muốn lồi ra: “Thế, là Thế tử gia!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play