“Chỉ cần con có thể khỏe lại, mẫu thân cũng sẽ khỏe lại.”
Chân của Yến Lưu Nguyệt hư rồi, lúc đi đường đi khập khiễng.
Lúc nhìn thấy bà ta đi ra khỏi phòng mình, bóng lưng nghiêng ngả đó, cuối cùng đôi mắt không có chút tình cảm của Phong Ly Dạ cũng nhiễm một tia ảm đạm.
“Dạ ca ca, ngày mai ta sẽ lên đường, ta chỉ đến thăm chàng, ta không có ý gì khác.”
Những thứ được gọi là kem che vết dùng để che vết thương trên mặt Sở Vi Vân đã không còn nữa.
Nàng ta không có che chắn gì trên mặt, vậy mà cứ để thế ra ngoài.
Vân Quận chúa của lúc này và quá khứ thật khác nhau.
Phong Ly Dạ thản nhiên nhìn vết thương trên mặt nàng ta.
Vết thương này là do mình tạo ra.
Nhưng ánh mắt mà nàng ta nhìn hắn lại không hề có sự oán hận.
“Dạ ca ca, ta biết trước kia ta quá tùy hứng, gây ra rất nhiều phiền phức cho chàng. Lần này ta về Nam Tấn, có lẽ sẽ không bao giờ trở lại nữa.”
Sở Vi Vân rủ mi, che giấu đi sự đau xót.
Lần nữa mở mắt nhìn hắn, đã khống chế tốt cảm xúc của mình.
“Ta rất vui mừng, trước khi ta xuất phát có thể thấy chàng tỉnh lại, bằng không, ta đi cũng là đi trong sự bất an.”
Hắn không nói chuyện, Sở Vi Vân biết, hắn không muốn nói gì với mình.
Nàng ta dụi mắt, rõ ràng muốn khóc, nhưng lần này lại cố gắng nhịn xuống, không để cho nước mắt rơi xuống.
“Dạ ca ca, ta… đây là lần cuối ta gọi chàng là Dạ ca ca. Chàng đừng ghét ta, sau này ta sẽ không làm phiền đến chàng nữa rồi.”
Hắn vẫn không hề có phản ứng gì.
Sở Vi Vân cười có chút thê lương, đứng dậy, đột nhiên trịnh trong cúi người lạy hắn một cái.
“Dạ ca ca, tạm biệt, sẽ không… không giờ gặp lại nữa.”
Ngay khoảnh khắc xoay người, nước mắt đã thấm ướt cả mặt.
Nhưng không ngờ vừa mới đẩy cửa ra, đằng sau, có một giọng nam trầm thấp truyền đến: “Bảo trọng.”
Sở Vi Vân giật cả mình, tay đỡ vào khung cửa, cả người đang run rẩy mãnh liệt.
Nàng ta đang khóc.
“Xin lỗi, Dạ ca ca, ta không dám… không dám quay đầu nhìn chàng. Ta sợ… sợ quay đầu nhìn một cái, sẽ… càng không nỡ.”
Ngón tay đỡ trên khung cửa không ngừng co lại.
Cuối cùng, nàng ta khàn giọng nói một câu cuối: “Dạ ca ca, chàng cũng… bảo trọng, ta sẽ luôn luôn chúc phúc cho chàng.”
Bỏ lại câu này, Sở Vi Vân vừa khóc, vừa đi.
Phong Ly Dạ nhìn cửa phòng trống không, ánh mắt có chút xa xăm, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.
Dĩ vãng như mây khói, tựa như đã mơ một giấc mộng.
Cả một ngày, người trong phòng cứ đến rồi đi.
Mãi đến ban đêm, Phong Ly Dạ bảo Phong Dụ Hoa ở lại.
“Tiểu Ly Tử, có chuyện gì muốn nói với cô cô sao?” Phong Dụ Hoa có dự cảm không quá ổn.
Phong Ly Dạ nhìn chằm chằm nàng ấy, thản nhiên hỏi: “Có phải là nàng ấy đã từng đến đây?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT