Sau này thái hậu cũng không nói là cho phép hay không cho phép.

Sở Khuynh Ca trong thời gian một nén hương, giúp thái hậu xoa bóp thi châm, để huyết khí bà ta lưu thông, cả người ngày càng có tinh thần.

Hôm đó đại công công quay về cũng đã nói y thuật của cửu công chúa cao siêu.

Lại thêm hai lần thể hiện trước mặt thái hậu, ngay cả thái hậu bây giờ cũng cảm thấy y thuật của cửu công chúa thật là kinh người.

Có một chuyện mà Xảo Nhi nghĩ mãi cũng không hiểu được.

“Công chúa, sao người lại nói với thái hậu là người cảm thấy hứng thú với nhị hoàng tử Nam Tấn?”

Sao công chúa có thể thích vị nhị hoàng tử đó chứ?

Tuy rằng vị hoàng tử đó nhìn cũng vô cùng anh tuấn, nhưng mà, nếu sao với thế tử gia thì còn thua xa!

Nói đi cũng phải nói lại, Xảo Nhi cũng chưa từng gặp được nam tử nào đẹp trai hơn thế tử gia.

Mộ Bạch đã vô cùng khôi ngô rồi thế nhưng sao thế tử gia vẫn còn kém gì đó.

Vị Phong Thần Mặc thiếu gia phong gia kia cũng là một nam tử cực kỳ tuấn mỹ.

Nhưng vẫn không có sức quyến rũ như thế tử gia.

Ngay đến Mộ Bạch và Phong Thần Mặc còn không thể làm công chúa động lòng thì sao công chúa có thể thích vị nhị hoàng tử Nam Tấn kia được cơ chứ?

Đến cùng công chúa đang nghĩ gì?

Vấn đề này, Sở Khuynh ca không trả lời.

Sau khi đi ra từ Thấm Hi cung, trên mặt nàng không còn ý cười ngây ngốc nữa mà chậm rãi biến mất.

Sau khi về đến Thanh Phong Uyển, Sở Khuynh Ca kêu Xảo Nhi đóng cửa lại, mới nói: “Em đi theo ta bao lâu rồi?”

“Em?” Xảo Nhi ngẫm nghĩ, đáp: “Từ nhỏ đã theo công chúa rồi, em cũng chẳng nhớ là đã bao lâu nữa.”

Sở Khuynh Ca trầm tư suy nghĩ.

Tuổi tác của Xảo Nhi không cách biệt với nàng là mấy, cũng tức là nói, đã ở bên cạnh nàng ít nhất mười năm rồi.

“Thái hậu đối xử với Sở Vi Vân thế nào?” Nàng lại hỏi.

“Sao người lại hỏi đến Vân quận chúa?” Xảo Nhi nháy mắt mấy cái, suy tư trong chốc lát, mới nói: "Rất tốt."

“Nguyên cớ hẳn là vì Nam Tinh, trên dưới cả nước Sở đều đối xử rất tốt quận chúa.”

“Nam Tinh… Thật sự nổi danh đến vậy sao?” Tuy rằng Nam Tinh là mẹ ruột của Sở Vi Vân nhưng Sở Vân Ca lại không hề ghét bà ấy.

Không những không ghét mà nàng còn thích đến không kịp.

Bởi vì bà ấy có gương mặt nhìn giống mẹ nàng.

Nàng có sự mê luyến với Nam Tinh không nói ra lời.

Giống như đó vốn chính là mẹ mình vậy.

Nàng muốn đến Nam Tinh, thật ra bản thân nàng cũng không biết sao nàng nhất định phải đến đó.

Nam Tấn, nơi Nam Tinh lớn lên, luôn cảm thấy có gì đó hấp dẫn mình.

Nàng nhất định phải đi.

Nàng phải đi giải quyết những bí ẩn này.

Những thứ này, đến bản thân cũng không biết là tại sao, nhưng lại là bí ẩn trong lòng!

“Nam Tinh tất nhiên là có danh tiếng, em nghe nói, lúc trước bà ấu là thái tử điện hạ của Nam Tấn, là người kế thừa theo ý nữ hoàng điện hạ.”

“Không biết tại sao, về sau Nam Tinh lại rời nhà đi, sau đó nữa thì ở bên tướng quân Sở Ngạn.”

“Sở Ngạn?”

“Chính là cha của Vân quận chúa, lúc trước là một vị tướng quân của nước Sở.” Những thứ này đều là Xảo Nhi nghe ngóng được mà thôi.

“Vậy thì chắc chắn là một nam nhân vô cùng xuất sắc.” Sở Vân Ca thở dài.

Nếu không, Nam Tinh cũng sẽ không nhìn trùng.

“Thế thì chưa chắc.” Không phải vì Xảo Nhi có thành kiến với Sở Vi Vân nên ghét luôn cha của nàng ta.

Mà là cả cái nước Sở này mọi người đều không hiểu nổi bí ẩn đó.

“Nghe nói, chỉ là một vị tướng quân rất bình thường mà thôi.”

“Bình thường?” Sở Khuynh Ca ngước mắt, nhìn nàng ấy.

“Phải, rất bình thường.” Xảo Nhi chớp mắt mấy cái.

Tuy là nghe nói, nhưng mà mọi người đều nói như vậy thì chắc chắn là không sai rồi.

“Dù sao thì, so với tướng mạo và danh tiếng của Nam Tinh thì đều không cùng đẳng cấp.”

Nhưng Xảo Nhi không hiểu: “Công chúa, người quan tâm đến cha mẹ của Sở Vi Vân như vậy, lẽ nào, công chúa còn có kế hoạch gì khác?”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play