Yến Lưu Nguyệt bị ốm mấy ngày nay.

Nhìn chung thì Sở Khuynh Ca cũng trôi qua hai ngày này trong yên bình.

Chớp mắt một cái, đã là ngày thứ ba, nam tử áo đen cho Sở Khuynh Ca thời hạn cuối cùng.

Đây chính là ngày cuối cùng.

Mộ Bạch hôm nay cũng đã bình phục chấn thương, khi Sở Khuynh Ca bước vào trong sân, đúng lúc nhìn thấy hắn ta đang đi về phía mình.

“Vết thương hết đau rồi à?” Cơ thể của những người đàn ông cổ đại, không biết được cấu tạo bằng gì.

Vết thương khắp cơ thể, chỗ nào cũng toàn là vết thương, nhưng bình phục còn nhanh hơn cả ma nữa!

Lẽ nào là do nhiều năm luyện võ sao?

Cũng giống như cái gã đó, nhiều năm chinh chiến trên chiến trường, trên người có vô số vết thương lớn nhỏ.

Nhưng sau mỗi lần bị thương, rất nhanh đã có thể chạy tới chạy lui rồi, giống như không biết đau là gì vậy.

Ý thức của Sở Khuynh Ca hơi hoảng loạn, không biết tại sao lại nghĩ đến tên nam nhân đó...

“Không đau.” Trong lúc Khuynh Ca đang mơ màng suy nghĩ, Mộ Bạch đã đi tới trước mặt nàng từ lúc nào.

“Công chúa, tại hạ tới đây là để nói lời từ biệt với người.”

“Ngươi muốn rời đi? Đi đâu?” Sở Khuynh Ca có chút kinh ngạc, còn tưởng rằng hắn ta sẽ ở lại rất lâu trong hoàng thành.

“Chỉ là trở về chỗ ở ban đầu thôi, nơi này, suy cho cùng vẫn không phù hợp để tại hạ ở lâu dài.”

Lời nói của Mộ Bạch, khiến Sở Khuynh Ca thở phào nhẹ nhõm.

Nàng vẫn còn rất nhiều thứ muốn nhờ hắn ta chế tạo, nếu như cứ bỏ đi thế này, thì không biết sau này có còn cơ hội để gặp lại hay không.

Phương tiện liên lạc ở thời cổ đại kém xa so với thời hiện đại, ở cổ đại thậm chí còn không có điện thoại.

Người xưa một khi đã xa cách, muốn gặp lại cũng rất khó.

“Có phải công chúa vẫn còn bản thiết kế gì đó muốn tại hạ hoàn thành không?” Mộ Bạch liếc nhìn nàng một cái, có thể biết rõ suy nghĩ của nàng.

Sở Khuynh Ca cười nhẹ: “Cũng không ít, nhưng mà, cơ thể của tiên sinh...”

“Không sao, công chúa có thể đưa cho ta bản thiết kế, ta có thể nghiên cứu trước.”

Ba chữ bản thiết kế này, là do Sở Khuynh Ca dạy.

Khuynh Ca chớp mắt: “Thật sao?”

“Đương nhiên là thật.” Những thứ nàng thiết kế quả thật rất tinh xảo, ví dụ như chiếc vòng tay này.

Ánh mắt của Mộ Bạch dừng lại trên chiếc vòng tay của nàng.

Nếu như kêu hắn ta tự mình suy nghĩ, có lẽ cả đời này hắn ta cũng không thể nghĩ ra một thứ tinh xảo đẹp đẽ như vậy.

Hắn ta có một đôi tay linh hoạt, nhưng không hẳn là có một bộ não linh hoạt như vậy.

“Được, đi vào với ta, ta thực sự còn rất nhiều bản thiết kế.”

Sở Khuynh Ca lập tức xoay người, đi về phòng.

Đi được vài bước, đột nhiên nhớ ra gì đó, quay đầu nhìn hắn ta: “Không cần phải đề phòng, ta…”

Nhưng lần này, Mộ Bạch vẫn đi theo phía sau nàng, đi tới cửa phòng.

Sở Khuynh Ca có chút ngạc nhiên: “Ngươi đây là cùng ta vào phòng rồi sao?”

Lúc trước, không phải luôn ngại ngùng xấu hổ, phải dỗ dành khuyên nhủ mãi mới miễn cưỡng đi vào sao?

Cô nam quả nữ mà, không sợ nữa sao?

Mộ Bạch không nói gì, mà chủ động đi tới, đẩy cửa phòng ra.

Sở Khuynh Ca lại được một trận kinh ngạc.

Anh chàng này, đổi tính rồi sao.

Nàng bước vào trong, lấy những bản thiết kế mà bản thân đã cất ở trong ngăn kéo ra.

“Tiên sinh xem đi, lần này còn có cả vũ khí…”

Mộ Bạch ngồi xuống ghế, nhưng không vội vàng nhận lấy bản thiết kế của nàng, mà từ chiếc túi bên trong áo, lấy ra một quyển sách.

“Cái gì vậy?” Nhìn có vẻ rất cao cấp! Liên Hoa Tâm Kinh? Bí kíp võ công?

“Tặng ta sao?” Không bằng bán cho nàng đi! Nhận được đồ của người khác phải trả ơn cho họ chứ!

Nhưng, nàng lại sợ rằng nếu nói câu mua bán này ra, sẽ xúc phạm đến tôn nghiêm của cao nhân.

“Rất phù hợp cho những cô nương muốn tu luyện.” Mộ Bạch đưa Liên Hoa Tâm Kinh tới trước mặt nàng: “Tặng cho người.”

“Tặng ta thật sao?” Sở Khuynh Ca nhận lấy, lập tức mở ra, không chút khách khí.

Mộ Bạch không để ý tới nàng, đưa tay lấy những bản thiết kế qua, từ từ nghiên cứu.

Sau một nén nhang, Sở Khuynh Ca đột nhiên vỗ đùi, vô cùng phấn khích nói: “Quá tốt rồi! Ta rất nhanh sẽ trở thành một cao thủ võ lâm!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play