Xảo Nhi xông vào, nghiêng ngả lảo đảo: “Công chúa! Công chúa, người mau tỉnh lại đi! Cháy rồi! Cháy rồi công chúa!
Khuynh Ca mở mắt, có chút không quen với ánh nắng ngoài cửa sổ rọi vào.
Nàng nhắm mắt rồi lại mở mắt ra nói: “Chuyện gì vậy?”
“Cháy rồi! Công chúa, người mau đi xem chút đi!”
Xảo Nhi vô cùng gấp gáp, muốn kéo nàng xuống giường: “Thế tử gia vẫn còn ở bên trong, nói gì ngài ấy cũng không chịu ra, bọn em không biết phải làm sao cả! Công chúa, người mau đi xem thế nào đi!”
“Cháy…” Không muốn ra ngoài? Là ý gì chứ?
Sở Khuynh Ca bị nàng ấy kéo ra cửa.
Vừa ra ngoài, nàng đã biết nơi nàng ấy nói cháy là ở đâu.
Phòng ăn.
“Chàng ấy ở trong đó ư?” Lửa lớn như vậy, chàng ấy còn ở trong đấy làm gì chứ?
Không không không, kỳ lạ nhất là, thế tử gia Phong Ly Dạ cao cao tại thượng, sao hắn lại ở trong phòng ăn chứ?
“Đúng vậy, thế tử gia vẫn còn ở trong đó, Phong Tảo khuyên ngài ấy thế nào ngài ấy cũng không chịu đi ra, công chúa, người nhanh qua đó xem thế nào đi! Có lẽ thế tử gia sẽ nghe lời người đấy.”
“Rốt cuộc là đang làm gì?” Nhìn thấy ánh lửa bốc lên trong phòng ăn, Sở Khuynh Ca lập tức tỉnh táo lại.
Lập tức kéo áo ngoài Xảo Nhi chuẩn bị cho nàng phủ lên người, nhanh chóng bước về phía phòng ăn.
“Công chúa!” Phong Tứ cũng tới.
Vừa nhìn thấy y phục của công chúa có chút hỗn loạn, hắn ta lập tức dời tầm mắt của mình sang hướng khác.
Nhìn thấy biển lửa trước mắt không lớn lắm nhưng cũng đủ thiêu chết người, Phong Tứ lập tức hốt hoảng: “Thế tử gia đang ở bên trong sao?”
“Đúng vậy!” Xảo Nhi dùng sức gật đầu: “Ngài ấy không muốn ra ngoài!”
“Gia!” Phong Tứ không nói hai lời, lập tức vọt vào trong.
Không biết bên trong đã xảy ra chuyện gì, sau khi Phong Tứ đi vào cũng không thấy đi ra nữa!
“Phong Tảo cũng ở bên trong!” Xảo Nhi lôi kéo Sở Khuynh Ca: “Công chúa, người nhanh bảo Thế tử gia ra ngoài đi, ngài ấy không ra, mọi người cũng không biết cứu hỏa như thế nào nữa.”
Mặc dù Sở Khuynh Ca không biết đã xảy ra chuyện gì nhưng vẫn có thể xác định được, tên kia thực sự đang ở bên trong.
Cho dù rất khó tưởng tượng ra nổi nhưng hắn thực sự ở trong đó!
Nếu không, Phong Tứ cũng không liều mạng mà lao vào đó.
“Thế tử gia, nhanh đi ra đi!”
Không có ai trả lời.
Đột nhiên ầm một tiếng, cũng không biết là cái gì nổ mạnh, ngọn lửa lập tức tăng lên không ít.
Lúc này, ngay cả Sở Khuynh Ca cũng sốt ruột: “Phong Ly Dạ, chàng ở trong đấy làm gì vậy? Mau ra đi, Phong… Ly Dạ, còn không ra thì ta sẽ đi vào đấy nhé!”
“Sau này ta sẽ không đi Thanh Vân Uyển nữa!”
Bốp một tiếng, cửa phòng ăn từ bên trong bị một cước đá văng, Phong Tảo dẫn đầu lao ra ngoài.
Phong Ly Dạ đi phía sau hắn ta, không nhanh không chậm, căn bản không xem trận hỏa hoạn này vào mắt.
Phong Tứ đi cuối cùng, giống như mọi lần, che chở phía sau Thế tử gia.
Đám hạ nhân trong Công Chúa Uyển nhìn thấy Thế tử gia đi ra ngoài, lập tức xách thùng nước lao vào dập tắt lửa.
“Chàng đang làm gì thế?” Sở Khuynh Ca chưa bao giờ nhìn thấy Phong Ly Dạ như vậy cả.
Trên người hắn bẩn thỉu, toàn thân đầy tro bụi, ngay cả khuôn mặt tuấn mặt khiến nữ nhân muốn thét chói tai, cũng bị lem bẩn cả mảng lớn.
Điều khiến các cô nương tan nát cõi lòng là mái tóc dài của hắn, có vài nơi bị đốt cháy, cuộn lại vào nhau.
Không nghiêm trọng, chỉ có một nhúm nhưng cũng có thể làm cho người ta tưởng tượng được lúc này hắn ở trong đó nguy nan như thế nào.
Sở Khuynh Ca không biết nên nói cái gì, nhìn thoáng qua, không biến nên tức giận hay nên cười nữa.
Đường đường là Chiến thần Thế tử gia, vậy mà khiến bản thân mình nhếch nhác như vậy!
Đôi mắt sắc bén của nàng phát hiện, trong tay hắn đang cầm thứ gì đó: “Đây là cái gì?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT