Một cảnh tượng kỳ lạ nhanh chóng hiện ra trong đầu Sở Khuynh Ca.
Những hình ảnh đó, nàng nghĩ là trong giấc mơ, nhưng càng ngày càng rõ ràng hơn.
Người nam nhân đè lên người nàng, điên cuồng gặm nhấm đôi môi mỏng của nàng.
Đôi tay xấu xa ấy vẫn còn lang thang lung tung trên người nàng, giống như bây giờ...
Bây giờ?
“A!” Nàng mở to mắt, nhìn chằm chằm vào khuôn mặt gần trong tầm mắt, quá gần đến mức không thể nhìn thấy rõ được mặt.
Một bàn tay của nàng đặt lên vai hắn, cố gắng đẩy hắn ra.
Tuy nhiên, kết quả của việc đấu tranh và giãy dụa này lại càng khiến hắn làm càn hơn.
Hai tay của nàng bị hắn nắm chặt giữ ở trên đầu, hơi thở nóng bỏng điên cuồng dồn dập, hoàn toàn bao phủ lấy nàng.
“Không… Khoan, khoan đã, không… Ly Dạ, Ly Dạ đừng làm như vậy!”
Tiếng y phục bị xé rách đã hoàn toàn kéo lại ý thức mà nàng đã vô tình vứt bỏ.
Muốn vùng vẫy, nhưng đã quá muộn.
“Đừng như vậy, Ly Dạ, ta, chúng ta…”
“Chúng ta đã thành thân rồi.” Đôi môi mỏng của Phong Ly Dạ ở ngay bên tai nàng, dọc theo mép tai của nàng, một đường chạy dọc xuống.
Hơi thở nóng bỏng không ngừng quanh quẩn bên tai nàng, sau đó xuống cổ và vai, nóng bỏng đến mức làm cho người ta cảm thấy sợ hãi.
Suýt chút nữa Sở Khuynh Ca đã bị mê hoặc!
Hơi thở của người nam nhân này gần như đánh tan lý trí của nàng.
“Nhưng…”
“Nàng không muốn?” Phong Ly Dạ ngẩng đầu lên từ giữa cổ nàng, hơi thở hổn hển, hắn chăm chú nhìn vào mắt nàng.
"Tại sao? Nàng là nương tử của ta!"
Không phải bọn họ chưa từng làm qua, chỉ là lúc đó, hắn vô cùng chán ghét nàng.
Mà bây giờ, hắn ngày càng phát hiện hắn thích ở bên cạnh nàng.
Thậm chí, chỉ đơn giản là được tựa vào nhau, đã không có cách nào có thể thỏa mãn tình yêu của hắn đối với nữ nhân này.
Phong Ly Dạ nghĩ hắn phải tiến thêm một bước, để cho khoảng cách giữa hai người tiếp tục rút ngắn lại.
Thậm chí là không còn khoảng cách!
Bàn tay của Sở Khuynh Ca vẫn đặt trên vai hắn, vẫn luôn giữ nguyên động tác đẩy hắn ra.
Một sự thất vọng xẹt qua trong mắt Phong Ly Dạ: “Đã nhiều ngày ở cùng nhau, chẳng lẽ đều là hư tình giả ý?”
Nàng ngước mắt lên, trong mắt có một chút sương mù do vừa rồi bị giày vò, đôi mắt long lanh nước mắt, nói không nên lời.
Đôi môi mỏng khẽ mấp máy, như là có chút oán hận, cũng như có vài phần uất ức.
Cuối cùng, nàng chỉ biết cắn chặt môi không nói lời nào.
Muốn nữ nhân này nói vài điều dễ nghe quả thật còn khó hơn lên trời!
Nhưng đêm nay, hắn quyết định không đợi thêm nữa.
“Hãy giao nàng cho ta, sau này ta sẽ chịu trách nhiệm với nàng, được không?”
Sở Khuynh Ca mở to mắt nhìn hắn: “Cuộc sống của ta, ta tự mình chịu trách nhiệm!”
Đem bản thân mình giao cho người khác, đúng là ngu ngốc!
Phong Ly Dạ âm thầm thở dài, lẽ ra hắn phải biết nữ nhân này chưa từng giống với những nữ nhân khác.
Thực sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận!
Hắn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của nàng, đưa lên môi và nhẹ nhàng đặt xuống một nụ hôn.
Sau đó hắn cúi đầu cắn lên mu bàn tay của nàng.
“Này.” Sở Khuynh Ca không ngờ hắn lại đột nhiên cắn xuống, còn dùng sức mạnh như vậy!
Sở Khuynh Ca mở to mắt nhìn hắn, thở hổn hển nói: “Chàng làm gì vậy?”
“Để nàng cũng cảm nhận một chút.” Hắn dứt lời thì lật mu bàn tay của mình lại.
Trên mu bàn tay có hai hàng dấu răng thật sâu.
Sở Khuynh Ca có chút kinh ngạc: "Không thể..."
Đúng là trước đây nàng có cắn hắn, nhưng miệng vết thương không thể biến thành như thế này được!
Vết thương vĩnh viễn không bao giờ biến mất!
Phong Ly Dạ cười nhẹ, hắn lại hôn lên mu bàn tay của nàng, sau đó chậm rãi nói: “Sau khi bôi chút thuốc độc, nó trở nên như thế này.”
Đây là dấu vết mà nữ nhân này đã để lại trên tay hắn, không bao giờ có thể xóa bỏ, cũng không thể quên được!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT