Sở Khuynh Ca chỉ cười nhạt, nhìn bà ta, không nói chuyện.
Yến Lưu Nguyệt tức giận xông lên, tóm lấy tà áo trước của nàng, rồi kéo nàng lại.
“Nói! Có phải ngươi hạ độc hay không? Nói mau!”
“Ta sao có thể hạ độc được? Từ lúc đi vào đến hiện tại ta chưa từng chạm vào nàng ta.”
Tuy Sở Khuynh Ca nói như vậy, nhưng nàng lại nở một nụ cười giễu cợt trên môi, mà Yến Lưu Nguyệt nhìn thấy rất rõ, độc chính là do nàng hạ!
“Yêu nữ! Không ngờ ngươi lại độc ác như vậy!”
Nhưng bà ta không thể biết được nàng đã hạ độc như thế nào?
Quả thật nàng chưa từng chạm vào Sở Vi Vân, đến cả một cơ hội cũng không có.
Vậy chất độc, là khi nào bị thả vào? Và thả vào bằng cách nào?
Điều này hết sức kỳ lạ!
“Thuốc giải!” Bây giờ Yến Lưu Nguyệt không quan tâm gì nữa, điều quan trọng nhất chính là phải cứu Sở Vi Vân.
Sở Khuynh Ca rũ mắt xuống nhìn cái tay đang nắm lấy tà áo trước của mình, nụ cười của nàng càng thêm lạnh lùng: “Ngươi đoán xem, có phải là cho ngươi hay không?”
“Ngươi!” Cơn tức giận xông lên ngực Yến Lưu Nguyệt.
Bà ta giơ tay lên, không nhịn được cơn tức giận mà vỗ mạnh lên ngực Sở Khuynh Ca một cái.
Sở Khuynh Ca kêu đau một tiếng, bị đánh ngã ngồi lên trên ghế, cả người mềm nhũn không lực.
Vừa mở miệng thì một ngụm máu tươi đã tràn ra, nhuộm đỏ một thân quần áo.
“Mau đưa thuốc giải ra đây!” Yến Lưu Nguyệt đứng trước mặt nàng, bàn tay giơ ra một lần nữa.
Sở Khuynh Ca vẫn cười lạnh như cũ: “Không có... thuốc giải.”
“Ngươi!”
“Hủy mặt... của ả ta, dì Nguyệt, dì Nguyệt...”
Sở Vân Vi còn đang co giật trên giường, nhưng nàng ta vô cùng căm ghét khuôn mặt của Sở Khuynh Ca, mãnh liệt hơn rất nhiều so với những cảm xúc khác.
Nàng ta nằm bò trên giường, vừa nôn ra máu đen, vừa cắn răng cắn lợi nói: “Hủy... mặt của ả ta, dì... Nguyệt... hủy... mặt... ả ta! Hủy... khụ!”
Huyết khi đang cuồn cuộn trong ngực nàng ta, vừa mở miệng liền phun ra một ngụm máu đen khác.
Yến Lưu Nguyệt lập tức đi đến đỡ nàng ta: “Vân Nhi, con đừng nói nữa! Tiết thần ý! Ngươi mau đến xem nó!”
Nhưng Sở Vi Vân lại dùng sức nắm chặt lấy ống tay của bà ta, dùng hết sức lực cuối cùng: “Hủy ả ta, hủy ả ta!”
“Vân nhi...”
“Hủy ả ta! Nếu không, con sẽ chết... trước mặt dì!”
Nàng ta hận Sở Khuynh Ca tới mức thà rằng không cần mạng sống của bản thân!
Tiện nhân này ngày nào còn chưa chết, nàng ta sống cũng không có ý nghĩa!
Nàng ta nhất định phải khiến Sở Khuynh Ca chết! Không! Nàng ta muốn hủy hoại mặt của Sở Khuynh Ca! Nàng ta muốn tiện nhân này sống còn khổ sở hơn chết!
“Hủy ả ta, hủy ả ta!”
Sở Khuynh Ca cũng nhìn Yến Lưu Nguyệt, khuôn mặt bình thản, ánh mắt lạnh lùng không có một gợn sóng.
Một người có thể độc ác đến mức nào, lại có thể hồ đồ đến mức nào?
Có những người có lẽ không xứng đáng được tha thứ.
Năm ngón tay nàng nắm chặt lại, dựa vào ghế từ từ đứng dậy.
“Dì Nguyệt, dì Nguyệt...” Sở Vi Vân nhìn chằm chằm nữ nhân cười như không cười đang ngồi tựa trên ghế nhìn mình.
Nàng ta hận!
Tiện nhân này, chết đến nơi rồi, ả ta dựa vào đâu mà còn có thể cười?
Nàng ta hận đến mức trong tim một trận đau nhói, vừa mở miệng ra, lại là một ngụm máu tươi nữa!
Yến Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, xoay mạnh người đi về phía Sở Khuynh Ca.
Trong lòng bàn tay đang nắm chặt không biết từ bao giờ đã xuất hiện một con dao ngắn, lưỡi dao đang hướng đến khuôn mặt xinh đẹp như hoa của Sở Khuynh Ca.
“Ta đã từng nghĩ... sẽ tha cho ngươi.”
Sở Khuynh Ca không hề có một chút sợ hãi nào, chỉ là, có chút thất vọng.
“Nhưng, ngươi... không đáng.”
Không ai biết được lời nói này của nàng có ý nghĩa gì, lưỡi dao của Yến Lưu Nguyệt sắp chạm đến mặt của nàng rồi.
Nhưng cảnh tượng mà Sở Vi Vân muốn nhìn thấy lại không xuất hiện.
Nàng ta cắn rằng, gào thét: “Tiện nhân, ngươi... đừng có giả vờ, ta biết người đang sợ! Dì Nguyệt, hủy ả ta, hủy... ả ta!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT