"Ưm ưm... Ưm..."

Thân là công chúa của một nước, làm sao có thể tùy tiện phun nhổ bừa bãi được cơ chứ?

Nàng chỉ có thể cố gắng kiềm lại rồi nuốt xuống.

Thật chua, chua đến mức da đầu cũng ngứa ran cả lên!

"A." Nhìn thấy nàng chua đến mức suýt khóc, trong lòng nam nhân nào đó hết sức vui vẻ.

Nhưng hắn không ngờ lại cắn phải thứ gì đó trong miệng, mặt hắn lập tức cứng lại.

Hắn phất tay áo, quay mặt qua chỗ khác ngay.

Sở Khuynh Ca thấy thế, làm gì còn tâm trạng để ý đến sự chua chát trong miệng nữa? Nàng lập tức qua xem hắn thế nào.

"Cho ta nhìn xem! Không được phép che lại! Để ta xem!"

Nàng dùng sức giữ chặt tay áo của hắn, nhất quyết phải kéo tay áo hắn xuống để xem hắn chua đến mức nào.

"Ly Thế tử, đường đường là Thế tử, không nên tùy tiện phun bất cứ thứ gì, phải chú ý hình tượng, mau để ta nhìn xem!"

"Không được phép nhìn!"

"Ta phải nhìn cho bằng được!"

Phong Tảo ngây ngẩn cả ra, Xảo Nhi cũng thế.

Nhìn thấy vóc dáng mảnh khảnh của Phong Ly Dạ xoay người đi qua phía con ngựa ở cách đó không xa.

Còn cô nương nghịch ngợm đó vẫn luôn nắm lấy tay áo hắn. Nàng vừa kéo vừa lôi, nhất quyết phải nhìn bằng được vẻ mặt của hắn ngay lúc này.

Hai người một thấp một cao ấy vậy mà lại ở trên đường đùa giỡn với nhau như thế.

Đây có phải là vị Thế tử cao ngạo lạnh lùng của bọn họ không?

Có phải là Cửu công chúa thông minh điềm tĩnh của họ không?

Phong Tảo và Xảo Nhi nhìn nhau, đột nhiên Phong Tảo nhìn về phía cây kẹo hồ lô trong tay Xảo Nhi với vẻ tò mò.

Xảo Nhi vừa chạm phải ánh mắt hắn ta thì sợ đến mức giấu kẹo hồ lô ra sau lưng, mặt nàng ấy cũng đỏ cả lên!

"Ta sẽ không ăn cùng ngài đâu, đừng mơ mộng hão huyền!"

Nàng ấy ba chân bốn cẳng vội vàng chạy đi.

Nhìn thấy dáng vẻ chạy trối chết đó, Phong Tảo nảy lên suy nghĩ phức tạp không nói nên lời.

Hắn ta chỉ nhìn kẹo hồ lô trong tay nàng ấy chứ chưa làm gì mà?

Làm sao khiến bản thân trông như kẻ xấu vậy?

Ở cách đó không xa, tay áo của Phong Ly Dạ đã bị Sở Khuynh Ca kéo xuống.

Nhưng mà, hắn đã sớm khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng.

Sở Khuynh Ca trừng mắt nhìn hắn, nàng vô cùng bất mãn nói: "Nhìn một cái cũng không được, đúng là lòng dạ hẹp hòi."

"Nàng muốn xem, tối nay về phòng ta sẽ cho nàng xem."

"..." Mặt nàng đỏ lên, xém chút là cầm kẹo hồ lô trên tay ném vào mặt hắn.

Có tiến bộ rồi! Đến những lời này cũng nói ra được.

Lúc trước không phải lúc nào cũng cứng nhắc như khúc gỗ sao?

Không, là người băng!

"Mệt rồi sao?" Nhìn nàng thở hổn hển, thái dương ướt đẫm mồ hôi, đột nhiên Phong Ly Dạ vươn tay ra kéo nàng lại gần.

Hắn bước một bước dài, ôm lấy nàng nhảy lên ngựa.

Sở Khuynh Ca không chịu được sức mạnh đó, nàng bị tay hắn ghìm lại, rồi đùng một tiếng ngã vào lồng ngực vững chắc của hắn.

Nàng cau mày đẩy hắn ra, muốn thoát ra khỏi vòng tay đó.

Bàn tay to lớn của hắn khống chế, ép đầu nàng vào trong ngực mình.

Cảm giác này có chút kỳ lạ.

Nữ nhân trong ngực là nương tử của hắn...

Lúc đầu Sở Khuynh Ca còn giãy giụa, nhưng cuối cùng nàng nhận ra mình không đủ sức nên mới thỏa hiệp dựa vào lồng ngực hắn.

Bên tai vang lên tiếng tim đập mạnh mẽ. Xung quanh toàn là hơi thở của hắn.

Dựa vào nhau gần như thế, hơn nữa còn vào giữa ban ngày ban mặt, nên những người đi lại trên đường ai cũng đều hiếu kỳ nhìn bọn họ.

Có người ngưỡng mộ, có người đố kỵ, căm ghét.

Cũng có người hoàn toàn chấn động nói: "Đây chẳng phải là... Chẳng phải là Ly Thế tử và... Cửu công chúa sao?"

"Chẳng lẽ Thế tử gia và Cửu công chúa không hề bất hòa như lời đồn?"

"Làm sao lại bất hòa cơ chứ? Ngươi không nhìn thấy người ta ôm nhau như thế sao?"

"Ta đang mơ sao? Tiêu rồi! Thế tử gia thật sự thích Cửu công chúa rồi."

"Vậy còn Vân Quận chúa thì như thế nào?"

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play