Vẻ mặt Lam Trù khó xử: "Phu nhân, hai ngày nay Thế tử gia vẫn trông coi Cửu công chúa, ngay cả chuyện trong quân doanh cũng đều giao cho Phong Tứ, có thể thấy Thế tử gia đối với công chúa..."

Ông ta không muốn nói ra để phu nhân không vui, nhưng đều là nam nhân, Thế tử gia để tâm đến Cửu công chúa ra sao ông ta có thể thấy rõ.

"Phu nhân, có vài chuyện, ta không thể không nói."

"Ngươi là muốn khuyên ta, đừng làm khó yêu nữ kia nữa?" Yến Lưu Nguyệt hít sâu một hơi, mới miễn cưỡng áp được lửa giận của mình xuống.

"Lam Trù, ngươi cũng cảm thấy ta sai?"

"Ta không dám." Từ sau khi tướng quân đi, Lam Trù vẫn luôn theo bảo vệ Yến Lưu Nguyệt, ngay cả chức tướng quân cũng không làm, chỉ muốn làm thị vệ của bà ta.

Lòng tôn kính của ông ta đối với Yến Lưu Nguyệt cũng giống như đối với Phong tướng quân, nếu không cần thiết, nhất định sẽ không đối nghịch với bà ta.

Nhưng lần này, Lam Trù thật sự khó xử.

"Phu nhân, ta chỉ sợ người... sau này sẽ hối hận."

Thế tử gia lưu tâm đến công chúa như vậy, nếu phu nhân nhất định làm tổn thương công chúa, ắt cũng sẽ tổn thương đến tình cảm của mẫu tử bọn họ.

"Ta biết ngươi đang lo lắng điều gì, nhưng ta không còn lựa chọn nào khác."

Yến Lưu Nguyệt không phải không nghe lời khuyên, mà là, trong lòng bà ta hiểu rõ, bà ta không thể nghe theo.

Bà ta không thể có lỗi với Nam Tinh.

Chỉ cần Vân Nhi có thể khỏe lại, dù bà ta có phải gánh chịu tội lỗi lớn như thế như cũng đều cam tâm tình nguyện.

"Lam Trù, giúp ta." Qua nhiều năm như vậy, bà ta cũng rất ít khi dùng giọng điệu cầu khẩn dù nói chuyện với bất kì kẻ nào.

"Phu nhân..."

"Tiểu tử thối kia bây giờ đề phòng ta, nhưng ngươi là Trù thúc vẫn luôn nhìn nó lớn lên, nó rất tín nhiệm ngươi."

Lam Trù thở dài một hơi, tâm tình nặng trĩu.

Phu nhân và Thế tử gia có tình mẫu tử, ông ta với thái tử gia cũng có cảm tình!

Nhiều năm như vậy, Thế tử gia và tam thiếu gia cũng đều giống như đứa nhỏ thân sinh của ông ta, ông ta đối với bọn họ không có ai là không thương cả.

"Chỉ một lần này, giúp ta nghĩ cách, chỉ cần thay máu một lần nữa bệnh của Vân Nhi có thể hoàn toàn khỏi."

Yến Lưu Nguyệt nắm giữ cổ tay ông ta một phen, sốt ruột nói: "Giúp ta, nghĩ cách đưa nó đi."

...

"Đừng cắn ta!" Nữ nhân trên giường hoảng sợ kêu lên, mãnh liệt ngồi bật dậy.

"Có chuyện gì?" Phong Ly Dạ bị làm tỉnh giấc ngồi dậy theo nàng, thấy nàng đầu đầy mồ hôi, hắn dùng ống tay áo lau cho nàng.

"Gặp ác mộng sao?"

Sở Khuynh Ca không nói gì, xắn tay áo của mình lên.

Trên cánh tay vẫn chỉ có hai vết thương như trước, mà qua hai ngày này, miệng vết thương đã khép lại, bây giờ chỉ còn hai vết sẹo nhỏ.

Không có vết thương mới, không có gì cắn nàng cả, không có...

"Đừng hoảng sợ, ta sẽ không để cho thứ kia lại gần nàng một lần nữa."

Tầm mắt của Phong Ly Dạ cũng dừng ở trên cánh tay nàng, thấy vậy liền biết nàng mơ thấy gì.

Để làm cho tâm tình nàng thoải mới hơn, hắn nói: "Nếu đã tỉnh dậy, ta dẫn nàng ra ngoài đi dạo một chút."

"Hiện tại?" Tuy rằng hai ngày trước hắn đã nói qua chuyện này, nhưng hai ngày này, ngay cả cửa hắn cũng không để nàng bước ra nửa bước.

Thoáng cái đã nhảy lên được ba bậc, bay thẳng lên đến mức có thể ra ngoài du ngoạn, nàng dường như có chút choáng ngợp.

"Không muốn?" Phong Ly Dạ nhướng mày.

Rõ ràng hôm đó lúc hắn nghe thấy Xảo Nhi kể cho nàng nghe về thế giới phồn hoa bên ngoài, vẻ mặt nàng vô cùng chờ mong.

Quả nhiên, Sở Khuynh Ca ôm lấy cánh tay hắn, cười đến mức lông mày cong cong: "Muốn!"

... Có lẽ là đã "đồng sàng cộng chẩm" ba đêm rồi, lần này ra ngoài, quan hệ của hai người so với lúc trước đã hòa hợp hơn rất nhiều.

Ngay cả Phong Tảo cũng có chút khó tin, Thế tử gia thế mà lại dìu công chúa đi trên phố lớn, điều này thật sự là... Mặt trời mọc đằng tây rồi!

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play