Bà ta có thể đồng ý không giết Sở Khuynh Ca, không làm khó nàng nữa.
Nhưng, điều kiện tiên quyết là nhi tử phải đồng ý ly hôn với nàng.
Phong Ly Dạ vẫn không bày ra biểu cảm gì, chậm rãi nói: "Con sẽ không để nàng ấy đi, cũng sẽ không đồng ý ly hôn với nàng ấy."
"Con..."
"Con cũng sẽ không tái giá với bất kỳ nữ nhân nào khác."
"Con!"
Yến Lưu Nguyệt đứng phắt dậy.
Bà ta không thể dùng bất kỳ một câu từ nào để mô tả trạng thái tức giận lúc này, bên cạnh đó còn có cả tuyệt vọng.
Đúng vậy, bà ta tuyệt vọng.
Bởi vì trong lòng bà ta rất rõ ràng, nhi tử đã nói ra lời này nghĩa là hắn không còn quan tâm bà ta nói gì hay làm gì nữa. Nghĩa là dù có làm như thế nào cũng sẽ không lung lay được chủ ý của hắn.
Lần đầu tiên đứng trước nhi tử, bà ta lại cảm thấy bất lực như vậy.
Lửa giận hạ xuống, sau đó là tuyệt vọng và đau khổ vô cùng.
Vào ngay khoảnh khắc không biết nên làm sao cả, phía ngoài cửa đã thấy Phong Tảo bỗng xông vào nói: "Gia, phu nhân, bệnh tình của quận chúa trở nặng, Tiết thần y mời hai người qua đó một chuyến!"
Bệnh tình Sở Vi Vân có biến, trong chớp mắt những chuyện khác đã không còn quan trọng nữa.
Yến Lưu Nguyệt là người đầu tiên xông ra ngoài trước, nhanh chân chạy tới Tinh Vân Uyển.
Phong Ly Dạ cũng bám sát theo sau.
Sở Vi Vân lại nôn ra máu, lần này lại là máu màu đen.
"Thần y, không phải trước đó đã nói tốt rồi sao? Tại sao..." Yến Lưu Nguyệt lo lắng hỏi.
Đêm nay, nhất định là một đêm thức trắng rồi.
Đầu tiên là tiểu nhi tử, bây giờ lại tới lượt của quận chúa.
Tối hôm nay, đặc biệt dài.
"Phu nhân, độc tố trong cơ thể quận chúa đột biến, tình huống này cũng là nằm ngoài dự tính của lão phu."
"Rốt cuộc là có cách hay không?" Phong Ly Dạ hỏi, giọng nói rất đỗi bình tĩnh.
Yến Lưu Nguyệt vô cùng bất mãn, nhưng mà nghĩ tới những lời hắn nói vừa nãy, bà ta lại không còn bất mãn nữa, cũng chỉ có thể nén lửa giận xuống.
Bây giờ, chuyện quan trọng trước mắt là cứu Vân Quận chúa, suy cho cùng nhi tử cũng là con trai của mình, có tức giận cũng không thay đổi được quan hệ mẹ con.
Hiện tại hắn là bởi vì giấy ly hôn của Cửu công chúa nên vẫn còn đang tức giận, vì thế mới ngỗ nghịch với bà ta mà thôi.
Chờ sau khi chuyện này qua đi, thời gian sau đợi hắn bình tĩnh lại, đứa con trai này vẫn sẽ nghe lời của bà ta thôi.
Bà ta quay sang Tiết thần y, vội hỏi: "Sao rồi? Thần y tiên sinh, còn cách nào tốt hơn không?"
"Cách..." Tiết thần y quay đầu nhìn nữ nhân mặt mày trắng bệch đang nằm trên giường bệnh.
Hắn ta chần chừ một lúc mới nói: "Cách thì có, nhưng mà, có hơi tàn khốc."
"Rốt cuộc là cách gì?" Yến Lưu Nguyệt suýt chút đã kéo tay của hắn ta.
Lúc này rồi mà còn ấp a ấp úng, thực sự là khiến bà ta nôn nóng sắp chết rồi!
Tiết thần y chỉ thông báo với bọn họ, lúc này quốc công đại nhân và quốc công phu nhân vẫn còn chưa biết.
Tối nay bọn họ liên tiếp bị cả kinh, lúc này mới vừa về nghỉ, Yến Lưu Nguyệt cũng không muốn làm kinh động tới bọn họ.
Tiết thần y nhìn thấy vẻ sốt sắng của bà ta, không tiếp tục do dự nữa, vội hỏi: "Thay máu."
"Thay như nào?"
"Cần máu của một người sống."
Phong Ly Dạ tiến tới, vén tay áo của chính mình lên.
"Cần bao nhiêu, cứ việc lấy đi."
"Thay của ta!" Yến Lưu Nguyệt cũng vén ống tay áo của mình lên.
Bọn họ nợ Nam Tinh, đừng nói là một ít máu, ngay cả khi phải đánh đổi tính mạng, họ nhất định cũng phải cứu sống quận chúa.
Nếu không về sau xuống dưới hoàng tuyền, thực sự bọn họ sẽ không có dũng khí để gặp mặt Nam Tinh nữa.
Tiết thần y lắc đầu nói: "Không phải máu của ai cũng được, tôi có một con ếch Tri Mệnh, chỉ có nó mới biết được là máu của ai phù hợp."
"Thần y tiên sinh, vậy thì mau chóng để ếch Tri Mệnh tiên đoán đi, xem máu của ai có thể cứu được quận chúa."
Toàn bộ phủ quốc công, chỉ cần là người thích hợp, ai cũng đều sẽ cam tâm tình nguyện!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT