Sau khi Phong Ly Dạ trở về thì cũng không tìm đại phu xử lý miệng vết thương, thậm chí còn không cho phép bất kỳ người nào đi vào trong phòng ngủ của mình.
Hắn đứng ở bên cửa sổ, nhìn ánh trăng mông lung ngoài cửa sổ, đến cả bản thân hắn cũng không biết mình đang muốn gì vào lúc này.
Trước kia, cho dù hắn làm bất kỳ chuyện gì, thì cũng đều có mục đích.
Nhưng hắn phát hiện, mấy ngày gần đây, có một vài lúc thậm chí hắn không biết tiếp theo mình sẽ cần phải làm gì.
Giống như là tối nay.
Hắn đến Công Chúa uyển, gặp được nữ nhân kia.
Nhưng khi đối mặt với khóe môi và nụ cười châm chọc của nàng, hắn đã cảm thấy mình muốn nói gì cũng không thể.
Hắn cứ đứng vậy, cũng chẳng biết đã đứng bao lâu cho đến tận khi cửa phòng bị người khác đẩy ra.
Yến Lưu Nguyệt đi đến, vừa mở mắt đã nhìn thấy nhi tử vẫn còn mặc bộ quần áo bị máu tươi nhuộm thành một mảng đỏ thẫm.
“Vì sao không gọi đại phu đến kiểm tra?”
Bà ta có hơi không vui, bước nhanh vào trong, rồi nhìn chằm chằm bóng dáng lạnh lùng của hắn.
Cuối cùng Phong Ly Dạ cũng xoay người lại, bình tĩnh gọi một tiếng: “Mẫu thân.”
“Rốt cuộc con đang nghĩ gì?” Thấy nhi tử có vẻ không ổn, người làm mẹ như bà ta không thể nào không biết.
Trên thực tế, hắn bị thương, lại còn là tự tay bà ta đánh bị thương, trái tim bà ta cũng đau!
Nhưng, đứa con trai này, hắn là người làm việc lớn, bà ta không thể vì một chút đau xót cho hắn mà làm ra vẻ trước mặt tất cả mọi người!
Hắn cần phải giống như phụ thân của hắn, có thể chảy máu, nhưng không thể chảy bất kỳ một giọt nước mắt nào!
Cho dù có đau, cũng không cho rên một tiếng.
“Con không nghĩ gì cả.” Phong Ly Dạ lớn lên dưới sự dạy bảo của bà ta, lạnh nhạt, đó là cảm xúc duy nhất mà mẫu thân dạy cho hắn.
“Tối nay con bất ổn như vậy là bởi vì Cửu công chúa sao?”
Sắc mặt Yến Lưu Nguyệt trầm xuống, nhớ lại mình đã rót trà nhận lỗi với Sở Khuynh Ca trước mặt mọi người, cơn giận lập tức lại bốc lên.
“Một nữ tử suýt nữa đã hại chết đệ đệ con, còn ép mẫu thân của con nhận lỗi với nàng ta trước mặt mọi người, con còn muốn ở bên cạnh nàng ta sao?”
Phong Ly Dạ không nói lời nào, giữa chân mày cũng không có một chút dấu vết nào.
Rất lạnh nhạt! Nhưng đã làm Yến Lưu Nguyệt hiểu được sự cố chấp của hắn!
“Làm bậy!” Bà ta đập một phát thật mạnh lên trên bàn.
Cái bàn tròn bằng gỗ loại tốt, thế mà lại bị bà ta đập cho vỡ một góc.
Bà ta nổi giận nói: “Có phải con đã quên hết lời dạy nhiều năm qua của mẫu thân rồi hay không? Thân là trưởng tử Phong gia, con phải cắt đứt tình yêu! Con nhìn lại con đi, dáng vẻ bây giờ của con thế nào?”
“Con đã quên phụ thân của con chết như thế nào sao, con quên rồi!”
“Con không quên!” Phong Ly Dạ siết chặt mười ngón tay, đến mức trắng bệch.
Nếu không quên, tại sao lại để ý đến nữ nhi của một kẻ thù như thế?”
“Con không để ý.” Ánh nến rọi trên mặt hắn, càng làm cho gương mặt hờ hững của hắn trở nên lạnh lùng hơn.
Rõ ràng là một nam tử đẹp tuyệt trần, nhưng cả người lại không có một chút tùy ý và tiêu sái như các công tử danh môn khác.
Nhiều năm qua, hai chữ tiêu sái này, chưa bao giờ xuất hiện trên người của hắn.
Lòng Yến Lưu Nguyệt thoáng dao động, không phải bà ta không đau lòng, hắn đã bị bà ta dạy dỗ ra dáng vẻ lạnh lùng thế này.
Nhưng hắn chính là trưởng tử Phong gia, là một người đứng đầu!
Huống hồ thân phận hắn rất đặc biệt! Nếu như gặp khó khăn trong thất tình lục dục, thì tương lai sao có thể hoàn thành việc lớn được đây?
Cuối cùng bà ta vẫn cố sức đè chút đau lòng ấy xuống dưới, giống như là hai mươi năm qua vậy.
“Con đừng quên, hoàng tộc Sở thị, sẽ có một ngày…”
Tai vách mạch dừng, khi bà ta nói đến đây thì đã ngừng lại.
“Cuối cùng các con sẽ trở thành kẻ thù thật sự, nếu không muốn tương lai đau khổ, vậy bây giờ hãy thu lại cái suy nghĩ đó cho mẹ!”
Yến Lưu Nguyệt đứng lên, xoay người đi ra ngoài cửa phòng.
“Con tiễn mẹ.” Phong Ly Dạ đi ở phía sau bà ta.
Nhưng lại không ngờ rằng vừa ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Phong Tảo vội vã chạy đến, trong tay còn cầm một tờ giấy.
“Gia, công chúa… Công chúa muốn hòa ly với người!”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT