*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.(Đang edit)TRONG ÁC MỘNGTác giả: Tương Chí Dạ (Dạ Dực)
Người edit và beta: Cà phê hòa tan
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Chương 8: Người khổng lồ say ngủ, một."Được rồi, lí thuyết nói tới đây thôi, tôi làm cho cậu xem thử, trước đây tôi làm lính cho nên đã quen với hình thức cận chiến. Bây giờ tôi sẽ tăng năng lực nhận biết của mình, cậu theo dõi ha." Dứt lời, Thiên ca lập tức vung nắm đấm, nện lên tường một cái.
Nhiễm Văn Ninh thấy vết nứt trên tường, khiếp sợ: "Không phải anh nói rằng năng lực nhận biết càng cao thì người càng mạnh nhưng cũng càng đau sao, Thiên ca bây giờ anh có thấy đau không?"
Thiên ca cười cười, giải thích: "Tinh thần lực thường mạnh hơn sức mạnh vật lí của thân thể cậu rất nhiều. Ở trong mộng, ý thức của cậu có thể làm được một số thứ mà cậu cảm thấy khó lòng làm được với thân thể ngoài đời của mình. Hơn nữa, khi năng lực nhận biết tăng cao, chỉ cần chỉnh cho tinh thần lực mình thấp xuống là được. Năng lực nhận biết còn trong phạm vi tiếp nhận của tinh thần lực thì ý thức của cậu sẽ không chịu tổn thương quá lớn."
Thiên ca phất tay một cái, nói; "Tuy là tôi đập tường, nhưng tôi chỉ cảm thấy mình chạm vào nó mà thôi."
Nhiễm Văn Ninh nghe xong mới hiểu, nói trắng ra thì, nếu muốn lực sát thương mạnh hơn, căn bản cũng không cần tăng cao năng lực nhận biết, cái quan trọng là tinh thần lực của cậu phải đủ lớn mới có thể hỗ trợ lực cảm nhận của bản thân cậu.
"Vậy thì trị số tinh thần lực có thể tăng lên sao?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Đúng rồi. Theo thời gian mà cậu thăm dò mộng cảnh, cậu sẽ trải qua nhiều thứ hơn, tinh thần lực sẽ tăng lên. Tuy vậy, cũng vẫn có người trải qua nhiều mộng cảnh rồi nhưng không tiếp nhận được những thứ ở trong nó, khiến trị số tinh thần lực bị hạ xuống." Thiên ca trả lời.
Thiên ca tiếp tục nói: "Bây giờ tôi sẽ dẫn cậu tới khu an toàn lần trước, cậu có thể dùng nơi này để luyện tập cách vận dụng năng lực nhận biết và cách khống chế ý thức."
Nhiễm Văn Ninh lại quay về nơi có thùng đựng hàng lúc trước. Siêu thị quen thuộc vẫn ở nơi cũ, chờ đợi khách hàng đến mua sắm.
Thiên ca dẫn Nhiễm Văn Ninh đến đó xong rồi lại tiếp tục đi trước để tuần tra, hắn dặn Nhiễm Văn Ninh rằng mấy ngày nay cậu phải luyện tập hai thứ này cho nhuần nhuyễn.
Vận dụng năng lực nhận biết cũng không khó lắm, không lâu sau, Nhiễm Văn Ninh cũng đã có thể đánh ra một cái khe trên mặt đất, có điều, cậu cũng không dám tăng năng lực nhận biết cao hơn tinh thần lực, làm vậy thì chỉ có đau chết đau sống thôi. Điểm khá là phiền phức của năng lực nhận biết là một khi cậu tăng cảm giác của mình lên, thường thường việc này sẽ kéo theo sự hoạt động của giác quan khác, lúc Nhiễm Văn Ninh tăng năng lực nhận biết của mình lên hơn 80, cậu đã cảm thấy mình sắp đông lại thành cục đá.
Còn về phần không chế ý thức, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy cái này cần phải có bí kíp, tinh thần lực và năng lực nhận biết thật ra là hai thứ chủ yếu được dùng để khống chế ý thức, vì vậy chúng nó tồn tại bên trong, ngược lại sự khống chế ý thức thì càng thiên về bề ngoài hơn. Lúc trước cậu có thể nhảy lên trên thùng đựng hàng cao năm mét là vì cậu thường nhảy nhót linh ta linh tinh trong mỗi một lucid dream mình mơ thấy, việc này cũng đồng nghĩa với việc cậu đã sở hữu logic sử dụng thân thể và cảm nhận lúc nhảy nhót trong mộng, vì vậy, cậu hoàn toàn có thể nhảy đến độ cao như vậy ở trong mơ.
Nhưng lúc cậu muốn lộn mèo ra sau lại không thành công, trước đây, khi còn ở trong mộng thì cậu cũng đã từng thử qua việc này, cảm giác lúc lộn người ra sau không quá chân thực.
Vì vậy, Nhiễm Văn Ninh thử rất nhiều động tác, sau đó rút ra được một suy luận, đó là, muốn thực hiện hành động trong mơ phải thỏa điều kiện là hành động đã thực hiện được ngoài đời, có cảm nhận chân thật nhất, thỏa điều kiện rồi cậu mới khuếch đại nó ở trong mơ được, đồng nghĩa với việc cũng có thể bóp méo cảm nhận chân thật về nó một chút, có thể lợi dụng cảm thụ trong trường hợp này.
Nói ví dụ như, Nhiễm Văn Ninh đã từng nhảy nhót trong thực tế, đã trải qua cảm giác lúc nhảy rồi, vì vậy lúc cậu nhảy lên đến một nơi cao năm mét trong mơ, cảm giác lúc nhảy lên trong mơ của cậu vẫn là loại cảm giác nhảy lên ngoài đời, nhưng đã bị bóp méo đi một chút. Thế nhưng, muốn làm việc này trong mộng cảnh đặc thù thì người nằm mơ thấy lucid dream phải vô cùng tỉnh táo trong mộng cảnh.
Nhiễm Văn Ninh không biết suy nghĩ của mình có đúng hay không, cậu cần thêm nhiều ngày nữa để thử nghiệm.
Thiên ca vốn chỉ muốn cho Nhiễm Văn Ninh thời gian hai buổi tối để làm quen năng lực nhận biết cùng cách khống chế ý thức, dù sao việc này cũng không quá khó, hắn không ngờ Nhiễm Văn Ninh lại chủ động đưa ra yêu cầu kéo dài thời gian đến năm ngày.
Mấy ngày ấy, Nhiễm Văn Ninh vừa thử nghiệm các loại động tác để có cảm nhận chân thực, vừa muốn vào trong mơ để phóng đại chúng. Sau đó, cậu sẽ vào trong mộng cảnh đặc thù để thử nghiệm các thứ. Sau khi cậu luyện mãi, có kha khá các động tác đa dạng xong xuôi, cậu mới nhờ Thiên ca kiểm tra mình.
"Thiên ca, anh cần phải nhìn cho kĩ mấy hình ảnh lúc sau anh được chiêm ngưỡng đấy." Nhiêm Văn Ninh nghiêm túc đứng chào, hệt như mấy sinh viên lúc đi học quân sự chào đội trưởng vậy.
Mà Thiên ca cũng đúng là từng đi lính.
"Đây là Tốc Biến[1]!" Nhiễm Văn Ninh nhảy về phía trước một cái.
"Đây là Tốc Hành[2]!" Nhiễm Văn Ninh chạy tới thùng đựng hàng phía đối diện nghe đùng đùng, sau đó nhảy lên nó.
"Đây là Dịch Chuyển[3]!" Nhiễm Văn Ninh lộn ngược ra sau, sau đó vững vàng đáp đất.
Sau khi Nhiễm Văn Ninh trôi chảy biểu diễn xong xuôi tất cả các kĩ năng vận động của mình, cậu tăng cảm giác của mình lên, đánh xuống mặt đất một cái. Mặt đất bị đánh đến nứt ra mấy khe hở, loang lổ như mạng nhện. Cuối cùng, cậu nhìn Thiên ca, ánh mắt mang theo ý dò hỏi.
Thiên ca xem xong, khoanh tay lại, không có biểu cảm gì nhận xét: "Chỉ từ mấy loại động tác này của cậu, tôi có thể nhận xét rằng năng lực chạy trốn của cậu có thể được xếp vào top 3. Xét về lực công kích, năng lực dọa nạt của cậu có thể xếp vào top 3 đếm từ dưới lên."
"A?" Nhiễm Văn Ninh không tin được. Trông thế mà động tác do ý thức của cậu thực hiện ra chỉ thích hợp chạy trốn thôi ư, lực công kích lại thấp như vậy.
"Thế nhưng cậu là người mới. Có thể tưởng tượng ra được động tác như vậy, cậu cũng vất vả rồi." Thiên ca an ủi.
Nhiễm Văn Ninh cạn lời, nói: "Không tính vụ khống chế ý thức, tôi nghĩ đánh giá lực công kích cũng sẽ không thấp như vậy."
Thiên ca hỏi: "Cậu quên rằng ý thức của cậu không có hình thể sao?"
Dứt lời, Thiên ca cũng nâng tay mình, đánh xuống mặt đất một cái. Lần này, vết nứt cũng không còn vây quanh nắm tay hắn nữa, mà trải rộng ra phạm vi ba mét.
Nhiễm Văn Ninh kinh ngạc, nhưng đột nhiên lại hiểu ra: "Lúc anh đánh mặt đất, chắc trong lòng đang nghĩ tay mình là tay của người khổng lồ chứ gì?"
Thiên ca liếc nhìn Nhiễm Văn Ninh, tỏ vẻ cũng may cậu thông minh, nói: "Ý thức không có hình dạng, vì vậy dĩ nhiên có thể phóng to thu nhỏ."
"Vậy vì sao tôi không thấy tay anh hóa lớn ra nhỉ?" Nhiễm Văn Ninh tiếp tục hỏi.
"Thật ra thì ý thức không có hình dạng nhưng lại có phạm vi nhỏ hay lớn. Ý thức được hình thành trong cơ thể chúng ta chỉ là một bộ phận trong phạm vi ấy mà thôi, còn có cả ý thức vô hình xung quanh cơ thể ta nữa, loại ý thức đó là sức mạnh tiềm ẩn của cậu." Thiên ca giải thích.
Nhiễm Văn Ninh nghe xong biết ngay, lúc nãy, hành động Thiên ca thực hiện là vận dụng sức mạnh của ý thức quanh cơ thể kia. Cậu hỏi: "Thế loại ý thức này lớn đến mức nào?"
"Đối với tôi thì tối đa chỉ có thể đạt tới đường kính khoảng năm mét thôi. Vì vậy, tôi cũng không đối phó tốt được mấy cái sọ người siêu to lúc trước mà cậu muốn tới gần." Thiên ca bất đắc dĩ nói.
"Mà này, thứ quan trọng như vậy sao anh không nói cho tôi biết sớm thế?" Nhiễm Văn Ninh oán trách.
Thiên ca phẩy phẩy tay, nói: "Không phải là vì phải kéo tới năm ngày như cậu muốn hay sao, tôi còn tưởng hai thứ tôi chỉ cậu lúc trước khó khăn với cậu lắm chứ. Tôi vốn định chờ tới lúc cậu luyện xong hai thứ kia tốt tốt rồi thì mới dạy cho cậu cái này."
"Loại ý thức này rất khó nắm bắt, cậu cần phải vừa luyện tập vừa thực hành."
"Cậu sẽ đi theo tôi để thực tập ba ngày nữa, sau đó cậu phải đi theo người khác thực tập tiếp. Vậy trước tiên, tôi dẫn cậu đi tuần tra một chút." Thiên ca nói tiếp.
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh theo chân Thiên ca cùng đi tuần tra. Dọc theo đường đi của họ, mấy cái đầu lâu khổng lồ kia vẫn ngủ say, vẫn còn bị bao phủ kín mít bởi băng sương. "Người khổng lồ say ngủ", cái tên này đúng thật là rất có tính hình tượng, nhưng sẽ không khiến người ta nhớ lâu.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy, tiểu đội phát hiện ra mộng cảnh này đặt tên đúng là quá qua loa, nếu để cậu đặt tên thì tên của mộng cảnh này sẽ trở thành "Chúng ta lúc đi học": Là cái thể loại ngủ gà ngủ gật, thoạt nhìn nhắm mắt, nhưng thật ra nếu thầy cô nhẹ nhàng tới gần sẽ bị đánh thức ấy, đảm bảo thật tới nỗi không thể thật hơn được nữa.
Vừa nghĩ tới mấy ý nghĩ linh ta linh tinh xong, Nhiễm Văn Ninh thoáng nhìn trước mắt, đã thấy một vật trong suốt bay qua bay lại giữa khe hở chật hẹp của hai tòa nhà lớn. Lúc cậu định thần nhìn lại lần nữa thì bị hù tới trắng cả mặt, tinh thần lực vèo phát hạ xuống 150.
"Thiên, Thiên ca, có, có con quỷ." Nhiễm Văn Ninh sợ tới nói lắp.
Thiên ca quay đầu nhìn lại, nói: "Đi, tôi dẫn cậu đi gặp nó. Cái đó nào phải quỷ, là người đấy."
Nhiễm Văn Ninh bị Thiên ca giục tới gần, lúc ấy cậu mới phát hiện thứ đó đúng là một người, nhưng cậu vẫn cứ cảm thấy nó giống như quỷ. Thân thể của người kia có nhiều chỗ trong suốt, có nhiều chỗ lại có thực thể, nửa người dưới không có cái gì cả, khép hờ mắt, thoạt trông vẫn khá đáng sợ.
"Đây là người bình thường đi nhầm vào mộng cảnh, có điều, người này rõ ràng là không thể mơ thấy lucid dream như cậu, không thể sử dụng toàn bộ ý thức trong này nên không làm sao mà thành hình được. Gặp phải vật như vậy, cậu đánh tan nó là được rồi." Nói xong, Thiên ca vung tay về hướng người kia một cái, bóng người kia đã tiêu tan, hóa thành sương trắng, sau đó dần dần biến mất.
"Lúc chúng tôi đi tuần thường rất hay gặp loại này. Lúc ấy, đánh tan nó để người kia tỉnh dậy sớm một chút là ổn thôi. Nếu như không quan tâm tới nó, người nọ tuy sẽ không vào trong mộng cảnh đặc thù nhưng sẽ gặp ác mộng liên tục." Thiên ca nói.
"Thế còn loại giống tôi thì sao?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Giống như cậu thì phải phán đoán tư chất, nếu không tốt thì lừa rằng người đó đang ở trong mơ của mình rồi tìm cách khiến người đó tỉnh dậy, còn tư chất tốt thì thuyết phục người đó đi tìm tụi tôi trong hiện thực." Thiên ca nói.
Nhiễm Văn Ninh dường như đã hiểu rõ vì sao lần đầu Thiên ca trông thấy cậu, hắn lại muốn nói những lời kia.
Nhiễm Văn Ninh vừa suy nghĩ cách để sử dụng ý thức ngoài thân thể, vừa đánh tan ý thức của người bình thường lạc vào trong mộng cảnh được hai ngày cũng không có chuyện gì lớn nảy sinh, mãi đến ngày cuối cùng mới xảy ra chuyện.
Đó là lần đầu tiên trong kì thực tập mà Nhiễm Văn Ninh gặp được người có thể mơ thấy lucid dream. Lúc đầu, cậu còn rất mong chờ, nghĩ rằng có thể sắp tới sẽ có thêm người mới, ấy thế mà lúc tới gần, cậu lại nghe thấy cô bé kia hoảng sợ lẩm bẩm lầm bầm: "Đây là đâu, vì sao lại đáng sợ như vậy, vì sao mình lại mơ thấy một giấc mơ như vầy nhỉ. Trời ạ, mình muốn tỉnh lại càng sớm càng tốt."
Thiên ca đến gần cô bé, động viên: "Xin chào, đúng là giấc mơ này có tí đáng sợ, nhưng đừng sợ nha, tụi anh là người trong mộng, có thể giúp em tỉnh dậy."
"Có thật không ạ? Vậy em cảm, cảm ơn ạ." Cô bé kia run rẩy, đi theo Thiên ca.
Nhiễm Văn Ninh theo sau bọn họ, biết Thiên ca trước hết cần tìm một nơi an toàn, sau đó mới có thể theo trình tự mà làm.
"Xin em cố gắng giữ cho mình tỉnh táo, chớ lên tiếng, cũng không được chạm vào mấy cái đầu lâu kia nhé." Thiên ca nhắc nhở cô bé.
"Vâng, em hiểu rồi ạ." Cô bé kia lập tức đồng ý.
Cô bé nọ bị dọa tới nỗi bước chân liêu xiêu, không thể bắt người ta chạy nước rút như Nhiễm Văn Ninh lúc trước được.
"Xin hỏi, anh là hoàng tử trong mơ của em sao?" Cô bé hiếu kì hỏi Thiên ca.
Không thể không nói, Thiên ca người này có một khuôn mặt chính trực, lại cường tráng, rất được lòng các cô gái.
Nhưng Thiên ca nghe xong lời ấy, cảm thấy bất đắc dĩ một chút, điều này đồng nghĩa với việc vị cô nương này tuy mơ thấy lucid dream nhưng lại dùng thời gian mơ thấy lucid dream để giao lưu trò chuyện với mấy người khác phái, cũng khó trách vì sao lúc vào mộng lại sợ hãi như vậy, tư chất này chắc không được rồi. Phải biết là phản ứng của Nhiễm Văn Ninh mới đầu lúc nhìn thấy đầu lâu chỉ có hai chữ: Nghịch vui. Còn Lâm Nhất, lợi hại hơn như vậy, chỉ có hai chữ: Chán ngắt.
"Anh là người sẽ bảo vệ em, giúp em rời khỏi đây." Thiên ca trả lời.
Cô bé kia tuy đang sợ hãi, nhưng nghe xong Thiên ca nói cũng an tâm một ít.
Nhưng biến cố lại nảy sinh ở khúc quẹo. Lúc bọn Nhiễm Văn Ninh vừa đi đến, nơi ấy có một cái sọ người khoảng tám mét. Cô bé nọ lần đầu nhìn thấy cái sọ lớn như vậy, lập tức bị hù sững cả người. Hình như lúc bình thường, cô bé nọ tuy mơ thấy những thứ không đáng sợ nhưng ngẫu nhiên cũng sẽ có một vài yếu tố phiêu lưu hay sao đó. Nói chung, hình ảnh kinh điển trong truyện Mary Sue[4] cũng đã bắt đầu mở màn rồi.
Cô bé nọ đột nhiên vòng hai chân thành hình số tám[5], lùi lại, kéo cánh tay của Thiên ca, tiếp theo Nhiễm Văn Ninh liền nghe thấy một tiếng rít kinh thiên động địa. Cô gái kia còn vừa la vừa kéo Thiên ca, ý nghĩa động tác không cần giải thích cũng đủ biết là đang muốn hắn bảo vệ hoặc muốn hắn an ủi mình.
Thế nhưng, ý muốn của cô nương kia còn chưa được truyền tải tới hai người, trong đầu Nhiễm Văn Ninh cùng Thiên ca đã cùng vang lên hai chữ: Đù má.
- -------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------
Chú thích:[1] Tốc Biến: Là một kĩ năng của Triệu hồi sư trong game Liên Minh Huyền Thoại (LoL). Tốc Biến được dùng để dịch chuyển tướng của bạn tới một khoảng cách nhỏ hướng đến vị trí con trỏ. (Nguồn: gamewiki.com.vn)[2] Tốc Hành: Cũng là một kĩ năng của Triệu hồi sư trong game LoL. Tốc hành là phép bổ trợ dành riêng cho những con tướng cần tốc độ di chuyển nhanh. (Nguồn: gamewiki.com.vn)[3] Dịch Chuyển: Cũng là một kĩ năng của Triệu hồi sư trong game LoL. Phép bổ trợ dịch chuyển cho phép người chơi có thể dịch chuyển đến bất kì đâu nếu có đơn vị đồng minh. (Nguồn: gamewiki.com.vn)[4] Truyện Mary Sue: Mary Sue là tên chung cho bất kỳ nhân vật hư cấu nào tài giỏi hoặc hoàn hảo đến mức vô lý, ngay cả trong bối cảnh hư cấu. (Nguồn: Wikipedia)[5] Là cái thế đứng kiểu này: