Lúc Nhiễm Văn Ninh nhìn thấy tốc độ cùng khoảng cách bắn đi của sọ người khổng lồ cao tám mét lần đầu, thứ này đã để lại trong cậu một ấn tượng sâu sắc, đúng là nhanh chỉ còn tàn ảnh.
Cậu và Thiên ca gần như ngay lúc đó đã bắn người nhảy ra hai hướng vuông góc so với hướng bay đến của cái đầu lâu nọ. Nhưng né được lần thứ nhất xong lại phải tiếp đón làn sóng thứ hai, mấy cái sọ người nhỏ hơn xung quanh đấy cũng đã lao mình hướng tới nơi phát ra tiếng thét chói tai trong nháy mắt.
Cô bé nọ kéo Thiên ca, nhưng lại trực tiếp bị hắn túm chạy đến xa xa, tiện thể còn bị Thiên ca trực tiếp che miệng lại. Nhiễm Văn Ninh thì lại chạy theo hướng ngược lại với họ.
Ngay giây phút ấy, cậu cùng Thiên ca nhìn nhau, đều hiểu rõ suy nghĩ của đối phương: Thiên ca chỉ có thể thu xếp cho vị cô nương này trước, còn Nhiễm Văn Ninh thì phải trốn khỏi mấy cái đầu lâu này rồi quay về tập hợp cùng hắn.
Trong nháy mắt đó, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh đã hạ xuống 100, năng lực nhận biết của cậu tăng lên 60. Đây là lần đầu tiên cậu gặp chuyện ngoài ý muốn, nhưng cậu vừa lập tức nhắc nhở bản thân mình bắt buộc phải tỉnh táo, vừa gập thắt lưng, tránh né hướng cái sọ bắn đi trong gang tấc.
Nhiễm Văn Ninh rất chật vật, cậu phải liên tục lăn lộn để né tránh sự công kích của ba cái đầu lâu, mấy cái mặt kia phỏng chừng sắp biến thành ác mộng của cậu trong tương lai. Ngay lúc cậu vừa rơi xuống đất, cậu cảm thấy chân mình bị trượt một cái, thầm nghĩ không ổn, năng lực nhận biết tăng cao khiến cậu cảm thấy băng đông kết phải có bề mặt trơn trượt.
Thế nhưng, lúc cậu đang an ủi bản thân rằng hướng công kích của đầu lâu kia chỉ là một đường thẳng thôi, đột nhiên cậu lại trông thấy cái sọ nọ chuyển hướng, nó quay đầu lại! Đầu óc của Nhiễm Văn Ninh trống rỗng trong nháy mắt, vì lòng bàn chân của cậu đang trượt đi, đồng nghĩa với việc cậu phải bị ngã xuống đất thì mới bò dậy được.
Cậu gần như là theo bản năng mà vung tay, tát cái mặt tròn trắng xám đang đến gần mình kia một cái, trong lòng chỉ có một câu gào thét: Người ta bị sờ soạng nha!
Lúc Nhiễm Văn Ninh khôi phục tinh thần, đám đầu lâu kia đã ngưng gây rối, cổ của chúng nó đã chậm rãi rút về, đôi mắt cũng dần dần khép lại một lần nữa. Còn cái đầu lâu tấn công Nhiễm Văn Ninh đã biến mất tăm.
Nhiễm Văn Ninh chỉ nhìn thấy trước mắt cậu, dưới mặt đất, có một ít sương trắng, còn cậu thì đang chật vật ngã trên đất, một tay giơ lên giữa không trung.
Khi cậu nghĩ đến việc bản thân được cứu rồi thì đột nhiên từ cái tay cậu vươn ra kia lại truyền đến từng cơn đau, Nhiễm Văn Ninh gần như là đã dùng hết tất thảy ý thức của bản thân mới kiềm lại được mình, không để mình kêu ra riếng.
Cậu nhìn số liệu của mình, tinh thần lực 90, năng lực nhận biết 130.
Đúng là lợi bất cập hại. Năng lực nhận biết đã vượt qua tinh thần lực, cảm giác chân thực quá cao, vì vậy tổn thương đều ngang nhau.
Nhiễm Văn Ninh biết sức mạnh tinh thần sẽ rất mạnh mẽ, nhưng lại thật sự không biết lúc nó tác động lên người mình lại khiến mình đau như vậy, cậu thậm chí còn nghi ngờ rằng cái tay vung lên lúc nãy kia còn đã vung ra được sức mạnh của ý thức ngoài thân thể.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy, lúc này cậu đang đau đến rớt nước mắt. Cái đầu lúc nãy to cỡ hai mét hơn, tuy không lớn, nhưng việc cậu trực tiếp vung tay tát nó đã khiến cậu không còn sức lực nữa. Nhiễm Văn Ninh có cảm giác nơi cái tay kia của mình nối liền với lồng ngực chắc đều đã bầm tím hết cả rồi.
Cậu dùng tay còn lại túm một nhúm băng sương, muốn dùng ý thức của mình để hòa tan nó, nhưng lại đau đến không thể tập trung được. Ít ra Nhiễm Văn Ninh vẫn còn tỉnh táo, cậu lập tức khiến bản thân duy trì sự thanh tỉnh, sau đó nâng trị số tinh thần lực, đồng thời thả chậm tâm trí, không hề chú tâm vào cảm giác nữa, cũng hạ thấp năng lực nhận biết của mình.
Dần dần, tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh tăng lên đến 120, năng lực nhận biết 108. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy tinh thần của mình có chút khôi phục rồi, bèn cầm lấy nhúm băng, hòa tan nó.
Lúc... tỉnh dậy, đầu Nhiễm Văn Ninh đau đớn, cánh tay cũng đau một tí, nhưng cậu hoàn toàn có thể tiếp nhận chuyện này, không giống như trong mộng, đau đến khổ sở. Bác sĩ ngồi cạnh thấy cậu tỉnh rồi bèn nhanh nhanh dò hỏi tình huống của cậu, vì lúc nãy, số liệu đo lường cho thấy Nhiễm Văn Ninh đã bị hoảng sợ.
Nhiễm Văn Ninh lắc lắc đầu, tỏ vẻ cậu không sao, sau đó nhìn về Thiên ca bên cạnh mình, hắn còn chưa tỉnh, không biết Thiên ca có sao không. Thật ra, cậu hẳn là nên khôi phục trạng thái của bản thân cho tốt, sau đó đi tìm Thiên ca, nhưng mấy thực tập sinh đã được dặn dò kĩ lưỡng từ rất sớm rằng nếu như có chuyện, bọn họ được ưu tiên tỉnh lại trước từ trong mộng.
Màn hình tâm đồ thể hiện số liệu của Thiên ca chỉ có một chút gợn sóng, hẳn là đang nói chuyện cùng cô bé kia. Sau cỡ mười phút, Thiên ca cũng tỉnh rồi, hắn lập tức nhấc người dậy nhìn về phía Nhiễm Văn Ninh trong trạng thái gần như còn ngái ngủ, sau khi thấy Nhiễm Văn Ninh cũng tỉnh rồi, bèn thở phào một hơi, sau đó nằm lại trên giường.
Hai người cùng nằm, im lặng một chốc, sau đó Thiên ca mở lời: "Cậu không có chuyện gì là được rồi."
"Tôi làm sao mà có chuyện được, anh cũng đã nói năng lực chạy trốn của tôi xếp ở top ba mà." Nhiễm Văn Ninh nói.
"Cũng đúng, tiền khen thưởng tháng này tôi còn phải dựa vào hai người các cậu nữa mà, ha ha." Thiên ca nói đùa.
Sau đó lại là một khoảng thời gian trầm mặc, Thiên ca tiếp tục: "Mấy mộng cảnh lúc sau mà cậu gặp sẽ có khả năng càng thêm nguy hiểm. Nhiễm Văn Ninh, cậu phải cẩn thận."
"Ừm." Nhiễm Văn Ninh đáp.
Sau đó, Thiên ca hỏi Nhiễm Văn Ninh rằng cậu có gặp phải chuyện gì lớn không, Nhiễm Văn Ninh nói rằng năng lực nhận biết của cậu cao hơn tinh thần lực, hơn nữa còn lỡ vung tay tát một cái sọ khổng lồ tới biến mất.
Thiên ca trầm tư một chốc, sau đó bảo Nhiễm Văn Ninh đi làm kiểm tra. Lúc ấy, bác sĩ nói cánh tay của Nhiễm Văn Ninh bị rút gân kinh khủng khiếp, lần sau vào mộng tay mơ không được liều mạng như vậy, hơn nữa nơi ấy còn là một mộng cảnh trục xuất nữa chứ, sau đó còn tiện thể phê bình Thiên ca.
Sau khi nghỉ ngơi được hai ngày, miền thông báo công việc của Nhiễm Văn Ninh có một tin tức mới, cậu cần phải tham gia kì thực tập tiếp theo cùng một vị tiền bối khác trong mộng cảnh.
Vị tiền bối này là nữ, tuổi tác chừng ba mươi, cô trông rất khôn khéo và có năng lực.
Cô trông thấy Nhiễm Văn Ninh đến, chuyển sắc mặt từ lo lắng sang an tâm, rồi nói với Nhiễm Văn Ninh: "Xin chào, tôi là người phụ trách mộng cảnh tiếp theo của cậu, tôi tên Chu Diễm, mộng cảnh tôi phụ trách là 'Khu rừng nhỏ'. Cậu yên tâm, tôi sẽ đảm bảo an toàn của cậu chu đáo."
"Xin chào, em tên Nhiễm Văn Ninh, mong được tiền bối giúp đỡ thêm." Nhiễm Văn Ninh cười, nói với cô như vậy.
Chu Diễm thở phào nhẹ nhõm, nói: "Tôi còn thật sự rất lo cậu sẽ y chang tên thực tập sinh trước đó nữa cơ, nhưng nhìn cậu rất ngoan, tôi yên tâm rồi."
"Thực tập sinh trước đó?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Ừ, cậu ta chung nhóm với cậu, không biết cậu biết hay không, cậu ta tên Lâm Nhất." Chu Diễm đáp.
"Có chuyện gì với Lâm Nhất thế ạ?" Nhiễm Văn Ninh rất tò mò.
"Cậu ta tự mình vào trong mộng cảnh trục xuất mà không có người dẫn dắt đi theo, tôi xém tí bị hù chết." Chu Diễm hơi tức giận, nói như vậy.
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy hành vi của Lâm Nhất rất đáng sợ, đầu tiên, cậu ta không những vi phạm quy định rằng thực tập sinh nhất định phải đi theo tiền bối để vào mộng cảnh, mà còn dám tiến vào đấy một mình, đúng là to gan.
Nhiễm Văn Ninh nhớ đến vụ việc xảy ra tại "Người khổng lồ say ngủ" lúc trước,nếu không có Thiên ca, cậu mà một mình một người gặp được cô bé kia thì không chừng cậu có thể trở thành tên thực tập sinh duy nhất bị lạc lối tại mộng cảnh trục xuất.
"Chị yên tâm, em nhất định sẽ nghe lời tiền bối." Nhiễm Văn Ninh nghiêm túc nói.
Chu Diễm bày tỏ rằng mình rất vui khi nghe như vậy.
Bọn họ lấy được tín vật của Dear Anna và tín vật của "Khu rừng nhỏ", cùng nhau tiến vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna" trước, trong trường hợp này, quyền ưu tiên tiến vào mộng cảnh đã cao hơn lúc chưa tiến vào nhiều rồi. Dear Anna thì lại rất đặc biệt, có tới hai tín vật trong tay cậu, nhưng nó luôn luôn sẽ là mộng cảnh đầu tiên mà cậu tiến vào.
Vẫn là vầng trăng sáng nọ treo cao cao trên đỉnh đầu, tuy trong mộng tối đen, nhưng ánh trăng lại rất sáng, có thể trông thấy rõ người xung quanh. Nước trong mộng cảnh Dear Anna tuy không thấy đáy, nhưng lúc được vớt trên tay thì sẽ luôn luôn là một màu trong vắt.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu biết không, "Dưới ánh trăng, Dear Anna" còn có một tên gọi khác là "Dear Anna hiếu khách". Nếu sở hữu hai tín vật, nó luôn luôn là nơi nhiệt tình đón tiếp cậu đầu tiên, sau đó sẽ đưa cậu đến nơi cậu muốn tới."
"Nhưng đốt cháy tín vật của nó sẽ khiến Dear Anna nổi giận, sau đó, cậu sẽ bị bớt đi tương tác với mộng cảnh đặc thù." Chu Diễm bình tĩnh nói với Nhiễm Văn Ninh như vậy.
"Chu tiền bối, chị có biết người phát hiện mộng cảnh này là ai hay không?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
"Cái này thì tôi không rõ, tôi là thành viên đời thứ tư, Dear Anna là do người đởi thứ hai phát hiện, đối với tôi thì những người kia quá xa tầm với." Chu Diễm tỏ ý mình cũng không rõ lắm.
"Tiền bối, vậy chị có biết vì sao tín vật của mộng cảnh khác chỉ tồn tại trong thực tế, nhưng tín vật của Dear Anna chúng ta lại có thể cầm trên tay sau khi đi vào hay không?" Nhiễm Văn Ninh nhìn bột mài trong tay mình, hỏi.
"Cách giải thích đơn giản nhất là, 'Dear Anna hiếu khách' tặng cho mỗi người vào trong mộng một món quà." Chu Diễm nói.
Chịu thôi, xem ra không ai biết được vì sao. Người đời thứ hai phát hiện ra nó nói không chừng là có biết nha. Nhiễm Văn Ninh nghĩ.
Sau khi vào trong mộng cảnh trục xuất "Khu rừng nhỏ", Nhiễm Văn Ninh đột nhiên cảm thấy cái tên "Người khổng lồ say ngủ" đặt mới thật là khéo. Còn "Khu rừng nhỏ", mỗi một chữ của cái tên này không hề có tí liên quan gì đến mộng cảnh, trừ chữ "rừng" còn có liên quan chút chút.
Bởi vì, Nhiễm Văn Ninh hiện đang đứng trên cành lá hình bầu của một cái cây to năm mét, toàn bộ mộng cảnh cũng chỉ toàn cành là cành. Chúng nó che kín cả bầu trời bao quanh không gian, tạo nên những con đường hết sức phức tạp và rắc rối. Nhiễm Văn Ninh thật sự rất muốn hỏi, mộng cảnh này có liên quan gì tới chữ "nhỏ".
"'Khu rừng nhỏ' sở dĩ được đặt là 'Khu rừng nhỏ', đầu tiên là vì nó thật sự ở trong rừng, còn vì sao tên nó có chữ nhỏ là bởi vì người bị teo nhỏ là chúng ta, hơn nữa chúng ta còn teo lại còn nhỏ xíu xiu. Nói thì chắc cậu không tin đâu, dưới chân chúng ta bây giờ chỉ là bãi cỏ thôi." Chu Diễm giải thích.
"A?" Nhiễm Văn Ninh hơi giật mình.
"Nơi này nguy hiểm ở chỗ hành động của mấy thứ ở đây đều quá to lớn so với chúng ta, có mấy thứ lớn tới nỗi cho dù cậu có bắt đầu chạy sớm hơn lúc nó đến gần thì cũng không chạy thoát được." Chu Diễm nhắc nhở, "Còn phương pháp tỉnh dậy là hít sâu vào."
Nhiễm Văn Ninh cảm thấy độ khó của mộng cảnh này không quá cao, lúc còn ở mộng cảnh "Người khổng lồ say ngủ", để luyện tập đùa nghịch cách khống chế ý thức, thứ cậu luyện tập nhiều nhất chính là chạy.
Kết quả là, một giây sau, Nhiễm Văn Ninh bị vả mặt. "Mộng cảnh này nguy hiểm hơn mộng cảnh trước đó cậu vào nhiều, dù sao nó cũng không thuộc loại người không trêu ta, ta không trêu người." Chu Diễm nói.
Nhiễm Văn Ninh hỏi Chu Diễm làm sao để đi tuần, Chu Diễm nói phải chờ tí, bây giờ ra khỏi nơi này quá tốn thời gian.
Không qua bao lâu, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy có một cơn động đất, cậu có cảm giác hình như đám cỏ bị xới lên. Ngay trong nháy mắt lúc động tĩnh phát sinh, Chu Diễm đã kéo cậu lại, bảo cậu: "Hạ thấp năng lực nhận biết xuống."
Nhiễm Văn Ninh ngay lập tức hạ thấp năng lực nhận biết của mình xuống hạn mức tối đa cậu có thể làm được, trị số của năng lực nhận biết bằng 10. Ngay sau đó, cậu mới hiểu ý Chu Diễm, tốc độ mấy cọng cỏ này bị kéo cho lộn xộn nhanh hơn bọn họ nhiều, trốn thế nào chăng nữa cũng sẽ gặp trở ngại, cũng may năng lực nhận biết thấp, người cũng không có chuyện gì lớn.
Lúc Nhiễm Văn Ninh cảm thấy ý thức của mình mông lung đến nỗi sắp nôn cả ra, bọn họ cuối cùng cũng bị ném ra khỏi bãi cỏ. Nhiễm Văn Ninh rớt xuống phía trên cục đá to bằng cái quảng trường, sau đó nhìn lên bãi cỏ to lớn như mấy tòa nhà chọc trời kia bị gió cuốn đi, trong lòng hoang mang không biết nên đánh giá mộng cảnh này như thế nào.
Hay lắm, cái này mà có kiến bò nữa thì bọn họ chắc phải đánh nhau với một tòa cao ốc. Nhiễm Văn Ninh cười khổ, nghĩ như vậy.
"Tiền bối, em muốn hỏi một chút, nếu tí nữa mà có con sâu nhỏ bò ngang qua thì mình ứng phó như nào ạ?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Chu Diễm vỗ vỗ người mình, sau đó nói: "Thật ra sinh vật vốn ở trong mộng cảnh này hoạt động đã bị kẻ khai thác dọn đi sạch cả rồi, hiện nay cũng không có vật còn sống, chủ yếu là nên ứng phó mấy tình huống bỗng nhiên xuất hiện giống lúc nãy."
"À à." Nhiễm Văn Ninh đáp. Không đúng, đám cỏ lúc nãy đã lớn tới như vậy, vậy vật còn sống trong "Khu rừng nhỏ" trước kia còn bự cỡ nào nữa?
"Tiền bối, chị có biết vật còn sống trong 'Khu rừng nhỏ' trước đây là cái gì không? Nó là chủ mộng cảnh ạ?" Nhiễm Văn Ninh hỏi.
Chu Diễm lắc lắc đầu, nói: "Cái đấy nằm trong phạm vi xử lí của người khai thác đời thứ ba, cụ thể hình dạng nó ra sao tôi cũng không biết. Tôi là người dẫn đường đời thứ tư, lúc vào trong này thì nó đã được xem là một mộng cảnh trục xuất không quá nguy hiểm."
"Còn về phần chủ mộng cảnh, theo như những gì tôi được biết thì thứ đó cũng không phải nó. Mộng cảnh tuy được bắt nguồn từ chủ mộng cảnh, nhưng 'Khu vườn nhỏ' cũng chỉ là một giấc mơ ngắn của chủ mộng cảnh mà thôi, còn chủ mộng cảnh thì sẽ ngủ say ở trong giấc mơ chính của nó."
"Thật ra, ở trong mộng cảnh này nếu như chúng ta đều hóa lớn, biến thành người với tỉ lệ bình thường, toàn bộ mộng cảnh này khi ấy sẽ có thể nói là vô cùng nhỏ, người khai thác cũng đã nói rằng nó nhỏ như cái sân thượng vậy. Cụm từ khu vườn trong tên của nó cũng chỉ là đối với chúng ta mà thôi." Chu Diễm tiếp tục giải thích.
Đương nhiên, thứ Nhiễm Văn Ninh muốn hỏi nhất thật ra vẫn là: "Nhưng lúc kẻ khai thác xử lí chúng nó, cơ thể họ chỉ nhỏ như chúng ta, ý thức phải lợi hại đến mức nào mới có thể xử lí quái vật trong mộng cảnh, thậm chí còn có thể khiến chúng biến mất?"
Lúc Nhiễm Văn Ninh tát bay cái đầu lâu lúc trước đã nhận ra được rằng quái vật có thể bị đánh tan bởi ý thức của bản thân mình, thế nhưng như vậy lại rất tốn công mà còn không thu được lợi ích gì, nếu xung quanh đấy mà còn có thêm quái vật khác nữa thì cơ bản chỉ có thể chờ chết thôi.
Chu Diễm nheo mắt lại, dùng một chất giọng ngưỡng mộ nói: "Thực lực tổng hợp của kẻ khai thác mạnh hơn rất nhiều so với người dẫn đường, căn bản cả hai không hề chung đẳng cấp với nhau, tuy trong số người dẫn đường cũng có người lợi hại đó, nhưng số lượng của họ hoàn toàn không thể so kèo so với kẻ khai thác được."
"Vậy lúc kì thực tập của em kết thúc, nếu em muốn được an toàn thì chọn làm người dẫn đường là ổn rồi." Nhiễm Văn Ninh chớp mắt, nói.
Chu Diễm cười, nói: "Cậu muốn vậy thì cũng được, nhưng nếu thực lực của cậu rất mạnh mẽ thì có hơi uổng phí. Hơn nữa, đãi ngộ dành cho kẻ khai thác tốt hơn tụi tôi rất nhiều."
"Đãi ngộ ra sao ạ?" Nhiễm Văn Ninh có chút lên tinh thần.
Chu Diễm đáp ào ào một nùi. Nhiễm Văn Ninh cảm thấy chỉ mỗi đãi ngộ thôi thì bản thân cậu nghiêng về phía kẻ khai thác hơn, trước hết cũng không nhắc tiền lương làm gì, chỉ mỗi vụ sắp xếp thời gian làm việc thôi đã ít hơn so với người dẫn đường rất nhiều rồi, người dẫn đường chính thức thì gần như mỗi ngày đều phải đi làm nha.