Lúc Nhiễm Văn Ninh an vị trên xe của ông chú kia xong xuôi, cậu đột nhiên cảm thấy thật ra đi làm tông đồ cho một mộng cảnh cũng khá tốt. Ông chú nọ chỉ có trình độ như thế này thôi mà đã có thể lái được xe trong mộng, đúng là dễ thở hơn rất nhiều. Nhiễm Văn Ninh cũng cá chắc rằng nếu ép bất cứ ai trong số mấy người bọn họ đi khởi động cái xe này, nó chắc chắn sẽ vẫn lù lù bất động.
Nhắc đến chuyện này, thứ càng khiến cậu xúc động hơn là "Kawagebo" của Ngô Côn Phong, cậu ta thậm chí còn có thể triệu hồi sinh linh trong mộng, lợi dụng địa hình trong mộng, ghê gớm hơn nữa là có thể hẹn tâm sự sương sương với chủ mộng cảnh nữa cơ. Nhưng Nhiễm Văn Ninh cũng có len lén hỏi thăm Ngô Côn Phong, cậu ta luôn bảo rằng quan hệ quá sâu sắc với mộng cảnh cũng không phải là một chuyện gì tốt lành cho cam, hơn nữa số cậu ta hên, tác dụng phụ của dê ngu muội không quá phiền phức.
Nhiễm Văn Ninh ngồi ở ghế sau, chống cằm hỏi Ngô Côn Phong: "Cậu có thể triệu hồi dê ở trong này để cưỡi đi không?"
Ngô Côn Phong nhìn Nhiễm Văn Ninh hệt như vừa trông phải cái thứ gì tà ám kinh dị lắm vậy, "Cậu thiệt luôn hả? Khoan nói tôi có thể triệu hồi nó được hay không, cái thứ tôi gọi ra cậu cũng dám cưỡi luôn?"
Ông chú lái xe cũng không hiểu mấy người "Ánh sáng" đang nói cái gì, chỉ đành càu nhàu lằn nhằn rằng lúc sau đi diễu hành phải theo kịp rất nhiều người, phải nghe lời. Lâm Nhất nghe được lời nói của Nhiễm Văn Ninh, thế mà lại trăm năm hiếm thấy mà hùa theo một câu: "Có thể thử đó."
Mấy lời của Nhiễm Văn Ninh và Ngô Côn Phong vẫn còn có thể xem là đùa giỡn được, nhưng đến khi Lâm Nhất mở miệng nói chen vào thì lại không được đúng lắm. Giang Tuyết Đào và Trì Thác ngồi ghế ở hàng trước, nghe xong bèn quay đầu lại, nhìn ba thằng người mới, trong số đó còn có hai tên tay mơ "pha ke" trà trộn vào, như nhìn quái thú.
Bên tai của Trì Thác có một tiếng ho khan của Chúc Nguyệt Tinh.
"Đội trưởng, đầu óc của đội mình lợi hại tới vậy hả?" Chúc Nguyệt Tinh đổ mồ hôi lạnh đầy đầu. Cô nàng không hiểu rõ Ngô Côn Phong lắm, nhưng cũng có nghe qua người ta nói rằng cậu bạn này chịu sự ảnh hưởng từ mộng cảnh, hơn nữa còn nắm được trong tay một năng lực khá giống với triệu hồi. Chỉ có điều, cho dù là người ở cấp tông đồ đi chăng nữa thì chẳng ai có lá gan túm đầu lâu la của chủ mộng cảnh để cưỡi đi đâu, vậy ha.
Trở lại vấn đề chính, Chúc Nguyệt Tinh đồng thời nói bên tai Nhiễm Văn Ninh và Trì Thác: "Chúng ta bây giờ đang đến gần 'Hắc huyền', bọn họ có truyền lời từ bên kia, nói là ý thức của người bình thường đang tập hợp trong này, hơn nữa, có một sinh vật đặc biệt xuất hiện, nhưng nó hiện giờ vẫn chưa thực hiện bất kì công kích dưới bất kì hình thức nào."
Ở một nơi khác, ở nơi mà "Hắc huyền" đang ở, Hạng Tử Phàm trực tiếp đón đường vài người.
"Chào buổi tối mọi người ha, xin hỏi một chút, mấy anh chị đang tính làm gì vậy?"
Nhưng mấy người nọ cũng không thèm trả lời Hạng Tử Phàm, một người trong số đó còn quát lớn với anh: "Yếu nhớt thì cút sang một bên, tay chân ốm tong ốm teo thế này mà cứ xáp xáp vào, muốn kéo cả bọn chìm chung với mi à."
Hạng Tử Phàm đẩy kính của mình lên, nói: "Anh trai à, nhìn người cũng đâu thể nhìn bề ngoài không đâu nhỉ, thật ra tôi là một môn đồ cưng của một tông phái võ lâm được truyền thừa từ mấy đời trước đến bây giờ đấy, anh có muốn nếm thử tay nghề của tôi không?"
Trì Sơn và Lưu Siêu Nhiên thế mà còn trực tiếp đứng bên cạnh nghe bốc phét. Lưu Siêu Nhiên lần trước có mất phương hướng một lần trong "Vùng sông nước", xin nghỉ một đoạn thời gian để dưỡng sức, lần này, anh ta vào trong "Đô thị hoang phế" cũng đúng dịp chứng minh cho mọi người thấy ý thức của mình không chịu ảnh hưởng gì quá nghiêm trọng.
Còn về phần người mới Trịnh Giai Giai, cô bé được đội trưởng phụ trách bảo vệ. Nghe đội trưởng của họ kể lại rằng, sau khi cô gái này vào trong "Thiên nhãn", cô ấy không chỉ đạt được mỗi hai số liệu mà tất cả mọi người đều có, mà lại còn đạt được thêm một linh thị rất đặc biệt nữa, nếu không phải vì việc này thì cô gái này không có khả năng làm kẻ khai thác chỉ với một cấp bậc như thế.
Nghe nói rằng, linh thị của cô bé này có thể chuyển hóa số liệu biểu thị cho cường độ của ý thức người khác thành một dãy số mà chỉ có cô nàng mới nhìn được mà thôi. Nói cách khác, cô bé này có thể nhìn thấy số liệu tinh thần lực của người khác.
Năng lực này nếu như được người mới như Nhiễm Văn Ninh nghe được thì có lẽ cậu sẽ cảm thấy nó khá là vô dụng, nhưng ai có thâm niên cũng đều hiểu ý nghĩa to lớn đằng sau năng lực của Trịnh Giai Giai. Cô bé này không chỉ có thể đưa ra nhận định chính xác về những người có tư chất mạnh mẽ, những người ở cấp tông đồ, mà thậm chí còn có thể phân biệt chính xác đâu là người của phái bảo thủ giấu mình trong hằng hà sa số những người bình thường.
Xui thay, bản thân ý thức của Trịnh Giai Giai không mạnh mẽ, cần phải có người bảo vệ cô bé lúc cô nhóc vào trong mộng. Hơn nữa, năng lực của cô là năng lực chủ động, mỗi lần sử dụng nó sẽ rất đau đớn, rất nhiều lúc họ cũng không nhất thiết yêu cầu cô sử dụng nó.
Còn bản thân Trịnh Giai Giai lại rất quý trọng năng lực của mình. Ngày đầu tiên khi được phân vào "Hắc huyền", cảm giác đặc biệt mà Tang Điệp mang lại đã để lại một ấn tượng vô cùng mạnh mẽ lên cô bé. Cô trước đây chưa hề nghĩ đến việc phái nữ bọn mình ngoài đáng yêu và xinh đẹp ra thì còn có thể ngầu đét được như thế. Vì vậy, có một lần, cô dùng năng lực của bản thân trong âm thầm để nhìn số liệu của Tang Điệp.
Rất mạnh mẽ, thật sự rất mạnh mẽ. Lần sử dụng năng lực ấy của Trịnh Giai Giai là sau khi bọn họ vào "Vùng sông nước", Tang Điệp đã được 'biến hóa' ảnh hưởng, thực lực tổng hợp cũng không như lúc xưa nữa. Cô ấy bây giờ cũng không cần làm kẻ khai thác bậc ba, mà đã trở thành người ở bậc thứ hai rồi.
Trịnh Giai Giai nhìn số liệu kia, đơ cả người. Trời ạ, 5477, tinh thần lực của cô bé trong lúc ấy còn chưa hề vượt quá ba con số cuối của trị số của đội trưởng nữa cơ. Lúc ấy, Trịnh Giai Giai không biết tông đồ là cái gì, cô bé cũng không có khái niệm gì với định nghĩa này. Sau đó, cô bé được vườn Tây sắp xếp đi huấn luyện, mới dần dần hiểu rõ giá trị của các trị số.
Về cơ bản, người có trị số tinh thần lực lên đến hàng nghìn đều là những người có thâm niên. Trị số 2000 là một ngưỡng cửa, nếu trị số của họ cao hơn 2000, rất nhiều người trong số đó đã chịu sự ảnh hưởng từ mộng cảnh. Năm nghìn là một ngưỡng cửa khác, là những người sau khi đã chịu sự ảnh hưởng của mộng cảnh rồi, thực lực của bản thân càng ngày càng tăng mạnh. Còn người làm tông đồ, người phụ trách dạy học cho cô bé từng nói rằng, trị số của những người này không cố định, hơn nữa, hàng mẫu lại quá ít.
Nếu như một người có độ phù hợp rất cao với mộng cảnh, có một khả năng rằng cho dù tinh thần lực người ấy có trị số rất thấp đi chăng nữa thì người ấy vẫn có thể trở thành tông đồ. Nói tóm lại là, người có trị số cao rất có thể là tông đồ, nhưng người có trị số thấp cũng không hẳn không phải là tông đồ. Nhưng người phụ trách dạy học của Trịnh Giai Giai cũng đã nói rằng cô bé không cần quá để ý đến chuyện này, nếu thật sự có người cấp tông đồ xuất hiện, cô cũng không đánh lại người ta được, thậm chí rất nhiều người có thâm niên cũng không thể nào đánh lại cái người này.
Vì vậy, Trịnh Giai Giai bèn ngoan ngoãn đứng bên cạnh Tang Điệp, tuy rằng bây giờ, cô không sử dụng năng lực, nhưng cô luôn sẽ tưởng tượng được trị số lần cuối mình nhìn thấy hiện đang ở trên người Tang Điệp, sau đó, cô bé cứ nhìn mãi bên gò má xinh đẹp của người kia, ngây cả người ra như vậy mà thầm than thở không dứt trong lòng, mình tu mấy đời mấy kiếp mà lại may mắn được phân vào chung đội với một vị đội trưởng mạnh mẽ như vậy.
Thế nhưng, nét mặt của đội trưởng họ bây giờ cũng khá nghiêm túc, cô nhìn Hạng Tử Phàm, nói: "Đừng có ra tay với người thường."
Hạng Tử Phàm tỏ vẻ biết rồi.
"Ây dô, thằng nhãi này, không dạy dỗ mi thì mi không biết bản thân mi đang ở đâu, có đúng không?" Người kia nghe thấy lời thách đấu của Hạng Tử Phàm xong, xắn tay áo lên muốn nhào vào đánh anh.
Sau đó, cái tên đeo kính trông có vẻ hào hoa tri thức này đã thật sự vật hắn ta ngã cả ra đất chỉ trong nháy mắt.
"Mi mi..." Người kia bị vật đau, lồm cồm bò dậy, nói với Hạng Tử Phàm: "Xem như mi giỏi, xem như ông đồng ý cho mi vào, đi thôi."
Sau đó, mấy người "Hắc huyền" đã đi theo đám người bình thường kia rồi trà trộn vào đám người đang đi tập hợp.
"Chốc nữa mấy anh chị nhìn là biết ngay thôi mà, chúng ta phải đuổi mấy người thấp kém kia ra ngoài." Người dẫn "Hắc huyền" đi kích động nói như thế.
Đồng thời, trong xe của ông chú kia, ông ta cũng nói với mấy người "Ánh sáng" một câu y chang như vậy.
"Mấy chú làm sao xác định được mình nên đuổi ai vậy?" Trì Thác hỏi ông chú kia.
"Không cần xác định đâu." Ông chú hói có vẻ nóng nảy: "Tự nhiên lại kẹt xe rồi? Như vậy mãi thì không kịp đâu, chúng ta sẽ bị coi như người ngoài đấy!"
Mấy người "Ánh sáng" rất muốn biết quy luật và chỗ đặc biệt của mộng cảnh này, bèn tụm năm tụm ba dưới ghế sau để thảo luận qua lại. Nhưng ông chú hói đầu đột nhiên quát một tiếng rất to, đánh gãy buổi trò chuyện của đội họ.
"Chết dở, họ bắt đầu rồi, xuống xe xuống xe, nhanh nhanh!" Ông chú vừa nói vừa hấp tấp cởi dây an toàn. Bà dì kia ngồi ở một bên cũng hoảng hồn, khóc nức nở hỏi: "Lần trước mình cũng có tham gia mà, mấy người họ có còn nhớ mình không nhỉ?"
"Bà nhiều chuyện thế làm chi? Xuống xe, lẹ lên, còn đi vô đấy nữa." Ông chú còn chưa kịp đẩy cửa xe ra, chiếc xe này lại đột nhiên bị mấy người bình thường bao vây lấy. Trên tay mấy người này đều có gậy gộc chày gỗ vân vân, họ không thèm nghe ông chú giải thích, đã trực tiếp vung vũ khí đập cửa thủy tinh xe họ.
"Cái bọn này, không phải tụi mình chỉ trễ có mấy phút thôi sao, thế mà lại xem chúng ta như người ngoài rồi?" Ông chú giận đến mắt đỏ két, mắng mỏ.
Bà dì cũng bị khí thế của mấy người nọ dọa hoảng hồn, bèn vung tay hô lớn với mấy người trẻ tuổi bên ngoài: "Tụi tôi cũng chung bọn với mấy người mà! Tụi tôi cũng tới tham gia mà!" Nhưng người ngoài xe lại như đã chìm sâu vào trong một loại trạng thái điên cuồng nào đó, Nhiễm Văn Ninh thậm chí còn có thể nhìn thấy những khuôn mặt dần dần đỏ ngầu vì hưng phấn của họ.
Ngay trong lúc đó, Chúc Nguyệt Tinh truyền đến một tin tức.
"Người của 'Hắc huyền' cũng gia nhập đợt tập hợp này rồi, bọn họ nói rằng những người có thể đến được một địa điểm quy định trong một khoảng thời gian nhất định sẽ ở chung một chiến tuyến, sau đó xua đuổi tất cả những người khác đi, còn về phần cách thức thì họ sử dụng..."
"Bạo lực."
Ngay trong giây phút mà mấy người bên ngoài sắp đập cửa xe vỡ nát để đánh đập đến ông chú và bà dì nọ, Trì Thác đã vội đứng dậy, đánh tan hai ý thức cũng không hoàn toàn thành hình trong mộng của họ, cưỡng chế họ rời khỏi mộng cảnh. Đột nhiên mất đi mục tiêu, mấy người đang trong cơn phê kia rõ ràng đứng sững lại một chốc, thế nhưng, nét mặt bọn họ không tỏ vẻ ngạc nhiên, mà lại là một loại cảm xúc tức giận khi không còn mục tiêu để trút giận nữa.
Bọn họ trực tiếp chuyển mục tiêu sang năm người ngồi ghế phía sau, họ cầm lấy vũ khí, tiếp tục đập xe. So với sự điên cuồng của mấy người nọ, năm người trong xe lại có nét mặt vô cùng bình tĩnh.
"Cái này phóng đại tâm trạng của người ta sao?" Giang Tuyết Đào liếc mắt nhìn người bên ngoài, hỏi.
Nhiễm Văn Ninh nhìn xong rồi cũng phân tích: "Không chắc đâu, chắc là kiểu khiến người ta tàn sát lẫn nhau đấy."
Trì Thác lắc lắc đầu, phủ nhận ý kiến của hai người họ, "Ảnh hưởng từ mộng cảnh sẽ không cụ thể như thế, bình thường rất khó định nghĩa nó."
Ngô Côn Phong ngồi cạnh cũng gật gù, Lâm Nhất không nói chuyện. Từ lúc bắt đầu đi theo một nùi người cùng làm việc chung, Lâm Nhất đã luôn treo một nét mặt rất không hứng thú, cứ hệt như là đang phải trải qua một quãng thời gian gì khó khăn lắm vậy. Lúc nhìn thấy hành động của mấy người bình thường bên ngoài kia, trên mặt cậu ta thậm chí còn xuất hiện biểu cảm mà chỉ có Trì Thác thường thường thể hiện ra ngoài, đó là: Tôi muốn tan làm.
"Xuống xe trước đã." Trì Thác lên tiếng.
Ngô Côn Phong đi theo đám người "Ánh sáng" để đánh tan đám người ở phía trước, chuyện như vậy khá là đơn giản đối với họ, nhưng bên trong đám người này lại có những người chưa hoàn toàn thành hình, thậm chí còn đồng thời chưa đạt đến trình độ mơ được đến lucid dream, hơi khó đối phó, vừa không thể đánh tan bọn họ, vừa không thể trực tiếp mang bọn họ tỉnh lại, chỉ có thể bỏ mặc họ, không cần quan tâm nữa. Sau một chốc, cậu ta quay đầu lại, lúc này mới biết Nhiễm Văn Ninh và Lâm Nhất căn bản không thèm động tay động chân.
"Tôi tới đây để cày giùm cho đội mấy cậu hả? Hai người mấy cậu tại sao không hành động?" Ngô Côn Phong hỏi.
Nhiễm Văn Ninh xua xua tay, nói rằng cậu khống chế cường độ chưa vững, sợ hại người. Lâm Nhất còn ghê gớm hơn, chỉ nói một câu: "Chuyện như này chán ngắt."
Trong chốc lát ấy, Ngô Côn Phong không biết nên nói cái gì, cậu ta chỉ cảm thấy Trì Thác quá nuông chiều người mới rồi, hơn nữa, đã qua nhiều tháng như thế rồi, hai tên này cũng không còn là người mới nữa. Thậm chí, còn có mấy người cũng giống như "Ánh sáng", gia nhập đám người này không kịp, cũng đồng thời bị ăn đòn. Bọn họ bỏ chạy tán loạn, lại bị mấy người kia truy bắt sát sao.
"Được rồi, tôi cũng đồng ý với Lâm Nhất, chuyện này chán ngắt, hơn nữa cái con xuất hiện trên màn hình TV lúc trước mãi đến bây giờ mà còn chưa chịu ló đầu ra nữa." Ngô Côn Phong xô một người bình thường xong, nói.
"Như vậy thì cái chuyện chán ngắt này khi nào mới xong hử?" Nhiễm Văn Ninh thỉnh giáo Ngô Côn Phong.
Lâm Nhất theo sát sau họ, rãnh rỗi tới không có việc gì để làm, bèn nói: "Cho tới khi người ngoài bị xua đuổi đi hết, hoặc sinh vật đang thao túng mộng cảnh bị giết chết."
Không biết có phải là vì người bên "Ánh sáng" quá hăng hái, lại còn có sức chiến đấu cao hay không, bọn họ đã vô tình bị mấy người đi tập hợp xem như người một nhà. Trong đó, có một người bình thường còn bắt chuyện với bọn họ, rủ bọn họ cùng đuổi theo một người đang chạy trốn.
Nhiễm Văn Ninh bị người kia lôi đi, không biết nên nói cái gì cho phải, bèn hất tay người nọ ra. Người kia nhìn cậu một cách kì lạ: "Mau đuổi theo nó nha, nếu cậu không nỗ lực, nửa sau sẽ phải ăn khổ nhiều lắm đấy."
"Còn có nửa sau nữa à?" Nhiễm Văn Ninh hỏi anh ta.
Người kia cảm thấy như đã đụng trúng một tên ngu si, bèn chẳng thèm đáp lời Nhiễm Văn Ninh nữa, định bụng tự mình đi một mình. Mãi mới gặp được một người chịu trò chuyện, Nhiễm Văn Ninh cũng không muốn thả anh ta đi, bèn đuổi theo người nọ chạy vào trong một cái kho. Người kia bắt gặp một đám người đang đạp hội đồng một người đã bị vật cho ngã xuống đất, cũng hăng hái nhập bọn, đạp người kia mấy cái.
Nhiễm Văn Ninh thật sự nhìn không được cái trò này, bèn quát lớn: "Mấy người đánh người khác như vậy không thấy hèn hả?"
Nhưng đám người bị cái mộng cảnh này thao túng lại cảm thấy Nhiễm Văn Ninh rất buồn cười, bọn họ xúm vào đánh người nằm bẹp trên đất kia thỏa thuê xong, mới hỏi ngược lại Nhiễm Văn Ninh: "Nếu như cậu thuộc về đám bọn này mà bây giờ không làm như tụi tôi, chốc nữa cậu đi chầu ông Vải là vừa lắm. Còn nếu cậu là người ngoài mà còn kiên trì được tới bây giờ thì đúng là khá được đó, nhưng cũng chỉ là bây giờ mà thôi."
Nhiễm Văn Ninh nhìn xuyên qua họ, đặt tầm mắt lên người gục ngã dưới đất kia. Người nọ vẫn chưa bị tan đi, cũng chưa rời khỏi mộng cảnh, anh ta ho ra máu, dáng vẻ vô cùng đau đớn. Nhiễm Văn Ninh biết người này cũng không lạc lối, vì vậy, cậu thẳng thắn vươn tay đẩy ra đám côn đồ kia sang một bên, đỡ người dưới đất lên định tìm Giang Tuyết Đào, sau đó nhờ hắn cưỡng chế anh ta rời khỏi mộng cảnh.
Người có miệng mũi đều đang rướm máu kia dường như vẫn còn có chút ý thức, anh ta được Nhiễm Văn Ninh đỡ đứng lên, cảm thấy hành vi của cậu rất khó hiểu, sau đó, đôi mắt anh ta sáng rực lên, nhớ tới một việc, bèn nói với Nhiễm Văn Ninh:
"Cậu là người ngoài đúng không? Tôi... Tôi không phải là người ngoài đâu... Bọn họ, không giúp tôi... Tôi nói với, với cậu, nửa sau của trận đấu, đã bắt đầu rồi..."
"Nửa sau trận đấu đã bắt đầu rồi à, là sao?" Nhưng người kia đã không còn phản ứng nữa, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy không đúng, tuy người này bị đánh rất thê thảm, nhưng cậu cũng biết ý thức mạnh mẽ hơn xác thịt nhiều, chỉ mới như thế này thì không thể hôn mê được đâu.
Vẫn là cõng anh ta đi tìm Giang Tuyết Đào thôi. Nhiễm Văn Ninh vừa định quát bảo mấy tên côn đồ kia tránh ra, nhưng mấy người nọ dường như đã cảm nhận được thứ gì nguy hiểm, bèn trốn chạy tán loạn. Chuyện gì? Mấy người vốn còn đang làm kẻ đi săn, bây giờ lại bắt đầu bị săn rồi à?
Nhiễm Văn Ninh dùng sức kéo thân thể người nọ, lại đột nhiên cảm thấy cánh tay mình đau nhói. Cậu quay đầu lại mới nhận ra rằng, trên lưng người nọ đã cắm đầy lưỡi dao rất mảnh có màu bạc tự bao giờ, rõ ràng lúc cậu vừa đỡ người kia dậy, sau lưng anh ta vẫn còn trống trơn.
Sau khi cánh tay của Nhiễm Văn Ninh quẹt phải mấy lưỡi dao kia xong, đột nhiên lại có thêm mấy vết trầy xước, lộ ra phần thịt đỏ tươi bên trong. Những lưỡi dao cắm sâu vào trên lưng người kia cũng không khiến những nơi nọ hóa sương trắng, mà lại khiến một loại chất lỏng đỏ tươi ứa ra.
Đầu óc của Nhiễm Văn Ninh trống rỗng trong giây lát. Cậu nhớ rằng sinh vật trong mộng cảnh dù có gây tổn thương đến loài người thì cũng sẽ không khiến người ta chảy máu, chỉ có những người bị đồng loại mình đánh đập mới có bộ dạng bị thương hệt như ngoài đời mà thôi.
"Nhiễm Văn Ninh, cậu nghe thấy chị không? Bây giờ cậu ở đâu?" Giọng nói của Chúc Nguyệt Tinh vang lên, "Bây giờ bên ngoài có biến động, sau khi quét sạch người ngoài xong, buổi tập hợp này lại thay đổi rồi, mấy người họ bắt đầu tàn sát người bên mình, hơn nữa, bên 'Hắc huyền' cũng đã gặp phải một tư chất giả chịu sự thao túng của cái mộng cảnh này rồi."
Những người bình thường, tuy còn chưa trở thành một người trong nghề, nhưng lại nắm giữ một năng lực ý thức rất tốt cùng gốc rễ căn bản là có thể mơ thấy lucid dream, sẽ được bọn họ gọi là tư chất giả. Nhiễm Văn Ninh buông người kia ra, xoay người lại, đối mặt với người đằng sau mình.
Sau lưng Nhiễm Văn Ninh là một cô bé tóc đen còn đang mặc một bộ đồng phục màu đen, năm ngón tay cô gái này đều đã hóa thành những lưỡi dao sắc nhọn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT