Người edit và beta: Cà phê hòa tan
-------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------------Chương 54: Đô thị hoang phế, bốn.Lần đi vào "Dưới ánh trăng, Dear Anna" này, Nhiễm Văn Ninh cảm thấy không được thoải mái với nó cho lắm. Bây giờ nhìn lại, mỗi khi cậu tiến vào cái mộng cảnh này trong quá khứ, cậu đã từng ở chung với rất nhiều người cùng một lúc, đôi bên chỉ cách nhau tầng này tầng kia mà thôi, thậm chí, cậu khi ấy còn không biết chủ mộng cảnh là Dear Anna.
Vì họ có một Chúc Nguyệt Tinh đặc biệt, nên lần hành động này, ba đội ngũ của họ đều cùng tiến vào Dear Anna để tiện cho việc phân chia năng lực của Chúc Nguyệt Tinh. Trong lần thứ hai nhìn thấy Tang Điệp, ý thức của Nhiễm Văn Ninh cảm nhận được rằng cô ấy đã mạnh hơn lần trước rất nhiều, cậu đoán rằng trong lần đi "Vùng sông nước" kia, đội trưởng của "Hắc huyền" có thể đã nắm được năng lực từ mộng cảnh.
Việc càng khiến Nhiễm Văn Ninh cảm thấy bất ngờ hơn đó là, cậu gặp lại một người đã rất lâu không thấy ở trong tiểu đội "Hắc huyền". Khi đó, cậu còn chưa bắt đầu kì thực tập của mình, chỉ mới gặp qua Trịnh Giai Giai một lần duy nhất mà thôi. Nếu như cậu nhớ không lầm, cô bé kia từng nói rằng mình không thể làm kẻ khai thác, nhưng bây giờ, cô ấy lại đang ở trong tiểu đội "Hắc huyền".
Trịnh Giai Giai cũng nhìn thấy Nhiễm Văn Ninh, cô bé bèn vẫy tay, cười với cậu: "Đã lâu không gặp."
Mấy người "Ánh sáng" tò mò nhìn Trịnh Giai Giai và Nhiễm Văn Ninh trò chuyện. Nhiễm Văn Ninh giải thích với họ: "Trước đây lâu lắm luôn rồi, tôi có gặp qua một người mới, khi ấy, cô bé này còn đang thực tập, còn tôi thì chưa."
Chúc Nguyệt Tinh là một đội viên trao đổi, vì vậy, cô nàng sẽ cùng đi với bọn họ vào trong Dear Anna. Khi cô nàng vừa hay tin "Hắc huyền" có một người mới đời thứ năm, trái tim thủy tinh của cô nàng đành tan vỡ. Bên cạnh nữ thần Tang Điệp của cô nàng lại là một em gái, hơn nữa, sau khi cô nàng quan sát cô bé kia một hồi rồi phân tích trong não, Trịnh Giai Giai còn thật sự rất hâm mộ Tang Điệp.
"Tiêu luôn, tôi hết cơ hội." Chúc Nguyệt Tinh âm u trầm trọng mà thì thầm.
Nhiễm Văn Ninh lơ ngơ hỏi cô nàng: "Sao lại hết cơ hội?"
"Thì nữ thần của tôi đó. Bên cạnh chị í đã có người khác rồi." Chúc Nguyệt Tinh siết nắm tay lại, tức giận nói.
Nhắc tới cái này, Nhiễm Văn Ninh cũng rất khó hiểu: "Tôi nhớ Trịnh Giai Giai lúc trước từng bảo với tôi rằng cấp bậc của em ấy không làm kẻ khai thác được."
Trì Thác đang nghe bọn họ tán dóc, bèn chen vào một câu: "Muốn ý thức trở nên mạnh mẽ hơn trong một khoảng thời gian ngắn tuy là có hơi bị khó đó, nhưng đúng là có thể làm được nha."
Vì vậy, niềm tin và chấp niệm mạnh mẽ của Trịnh Giai Giai đối với cái nghề này đã động viên em ấy vượt qua trở ngại và trắc trở chỉ trong một tháng thực tập thôi ư. Nhiễm Văn Ninh vừa nghĩ đến đây, đã cảm thấy không thể khinh thường cô nương này rồi. Thế nhưng bây giờ, cô bé nọ lại nép bên cạnh Tang Điệp, ngoan ngoãn hệt như một chú chim nhỏ, mà Tang Điệp, người từ trước đến nay đều theo phong cách chị đại lạnh lùng cao ngạo, thế mà lại có vẻ như rất quan tâm và dung túng Trịnh Giai Giai.
Còn về phần "Âm thầm" của Ngũ Ý, cái loại hào quang chói mắt kia của bọn họ cũng không cần nói nhiều. Cái tiểu đội theo phong cách hậu cung ba ngàn giai lệ này lại tự dưng tòi ra thêm một tên Từ Sơn, đúng thật là phung phí của trời. Thế nhưng, lần đi "Đô thị hoang phế" này, Từ Sơn lại không được réo tên, chuyện này lại khiến Nhiễm Văn Ninh càng thêm hiếu kì chuyện của Trịnh Giai Giai, cô gái này rất mạnh mẽ hay là rất đặc thù đây.
Ngô Côn Phong là một người dẫn đường tham gia nhiệm vụ chung với kẻ khai thác, được xếp chung với "Ánh sáng". Ngoại trừ "Ánh sáng", cậu ta không còn quen biết ai khác trong mấy đội ngũ còn lại, chỉ đành giới thiệu mình ngắn gọn thôi. Sau khi nghe cậu ta giới thiệu xong, Tang Điệp và Hạng Tử Phàm của "Hắc huyền", cùng Ngũ Ý và An Nhã của "Âm thầm" đều cực kì tò mò và để ý cậu ta.
Ngũ Ý nhìn Ngô Côn Phong, lắc lắc đầu nói: "Sự xuất hiện của cậu khiến tôi cảm thấy, việc mà tôi hằng nghĩ đến dường như đã càng ngày càng phiền phức hơn rồi."
Trì Thác và Tang Điệp cũng không phản biện. Các thành viên còn lại trong đội nghe xong lời Ngũ Ý, một nửa trầm tư, một nửa chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra làm sao. Nhiễm Văn Ninh là một tên trong số cái đám không hiểu chuyện gì xảy ra đó, lúc ấy, cậu thật sự muốn tin nguyên nhân là do Vương Thành nên Ngô Côn Phong mới đến, thật sự không có một nguyên nhân nào sâu xa hơn cả. Nếu như có, Nhiễm Văn Ninh càng nghĩ càng cảm thấy cả đầu óc mình tê dại, thì sẽ có chuyện gì lớn phát sinh.
Lúc Nhiễm Văn Ninh suy nghĩ chút chuyện, Chúc Nguyệt Tinh đã bắt đầu chia ý thức của mình ra. Mỗi một đội sẽ nhận hai phần ý thức của cô nàng để tiện liên lạc qua lại.
Chúc Nguyệt Tinh nói với mọi người rằng, năng lực của cô nàng cần phải bám vào người của người khác, vì vậy, mỗi đội ngũ cần xác định những nhân viên sẽ được chia phần. "Hắc huyền" chọn Tang Điệp và Hạng Tử Phàm, "Âm thầm" chọn Ngũ Ý và An Nhã, còn "Ánh sáng" thì hơi ngạc nhiên, họ chọn Trì Thác và Nhiễm Văn Ninh.
Sau khi Nhiễm Văn Ninh trông thấy ánh mắt lo âu của đồng đội mình và đồng đội lâm thời Ngô Côn Phong, cậu mới thật sự cảm thấy mình được mọi người yêu thương hết mực, vì bọn họ đã quyết định phân cả phần ý thức kia của Chúc Nguyệt Tinh cho cậu.
"Tôi cảm thấy cậu dễ có chuyện lắm, phân cho cậu là ổn nhất." Trì Thác nói xong, cũng ra quyết định để phần ý thức kia lại Nhiễm Văn Ninh. Thật ra, mấy người trong đội "Ánh sáng" của họ, trừ Nhiễm Văn Ninh ra, ai cũng có thực lực để đi một mình trong mộng cảnh hết, cho dù có là tay mơ Ngô Côn Phong đi chăng nữa, chỉ có trời mới biết cái tên này đã bảo hộ một cái mộng cảnh được bao nhiêu năm rồi.
Ngô Côn Phong híp mắt nhìn Nhiễm Văn Ninh: "Tôi nghe nói cậu rất có thể sẽ gặp được cơ duyên."
Nhiễm Văn Ninh không biết nên nói gì thêm nữa, đành nói: "Cảm ơn mấy anh đã tận tình chăm sóc tôi."
Sau khi năng lực của Chúc Nguyệt Tinh được sử dụng xong, cô nàng biến mất tại chỗ, sau đó, bên tai của sáu người được xác định, một khối ý thức nho nhỏ xuất hiện, nếu không nhìn kĩ, nó thoạt trông rất giống hoa tai. "Tôi có thể nghe thấy mọi người, đồng thời cũng có thể truyền đạt lại cho một bên ý thức khác, mấy anh chị yên tâm thăm dò mộng cảnh ha." Giọng nói của Chúc Nguyệt Tinh vang lên bên tai họ.
Sau đó, mỗi đội ngũ đều tách nhau ra một khoảng cách nhỏ, đảm bảo vị trí lúc vào trong "Đô thị hoang phế" của họ không cách nhau quá xa, vừa tiện đường giúp nhau, vừa không ở quá gần nhau, để phòng ngừa lãng phí tài nguyên thăm dò.
Lúc vào trong "Đô thị hoang phế", tinh thần lực của Nhiễm Văn Ninh là 541, năng lực nhận biết 25.
Nhiễm Văn Ninh mở mắt ra, vị trí mà cậu tiến vào mộng lần này là bên trong của một khu dân cư, là mấy dãy nhà nhỏ bình thường hay gặp. Từ sau khi họ đi vào cổng chính thức của giấc mơ này, vị trí mà họ được thả vào sẽ thay đổi tùy nơi trong cả thành phố, mà không phải cố định tại bên trong của một tòa nhà như lúc trước nữa.
Trong số năm người "Ánh sáng", chỉ có mỗi Ngô Côn Phong và Trì Thác ở cạnh cậu, ba người họ được đưa vào trong cùng một phòng ngủ. Có đôi khi, Dear Anna sẽ phát sinh sự cố như vậy, sự cố này là do vị trí mà họ tiến vào khá là nhỏ, hơn nữa bố cục cũng phức tạp, có nhiều đồ vật linh tinh.
Tuy gian phòng này có cửa sổ, hơn nữa trời còn đang vào ban ngày, nhưng ánh sáng ở nơi đây rất thiếu thốn, nếu không bật đèn thì có cảm giác như người ta đã kéo một nửa cái màn che nắng trên cửa lại rồi vậy, thoạt trông như nhà dưới lòng đất.
"Lâm Nhất với Giang Tuyết Đào hẳn đang ở mấy phòng khác." Trì Thác vừa dứt lời đã đẩy cửa phòng ra, sau đó lập tức bắt gặp một đống người ngồi trong phòng khách, trừ hai tên đồng đội đang nghiêm mặt của anh ra, đối diện họ còn có thêm hai người xa lạ.
Nhiễm Văn Ninh còn đang muốn hỏi chuyện gì thế này đã trông thấy rõ rằng hai người kia còn chưa hoàn toàn thành hình trong mơ, màu da họ vẫn còn nửa trong suốt, đặc biệt nhất là ánh mắt họ, chúng có chút ngây ngốc, xem ra, họ chỉ là người bình thường mà thôi.
Giang Tuyết Đào nhìn thấy đám Trì Thác đi ra từ trong phòng, bèn vẫy vẫy tay nói với họ: "Hai người này có thể trò chuyện, nhưng mà tôi cảm thấy không đúng lắm."
Vì vậy, ba người họ bèn đi đến đấy để kiểm tra một chốc. Tuy Ngô Côn Phong chưa bao giờ đi vào những mộng cảnh khác để thăm dò nhưng dù sao cũng có rất nhiều hiểu biết về mấy chủ đề nhất định, cậu ta vừa nhìn xong đã nói: "Bọn họ bị mộng cảnh đồng hóa một chút rồi. Tôi không biết rõ đặc điểm của cái mộng cảnh này nên không biết bọn họ bị ảnh hưởng bởi cái gì." .
truyện tiên hiệp hayTrì Thác hỏi một người trong đó: "Chú còn nhớ mình tên là gì không?"
Người đàn ông trung niên hơi hói kia nghe Trì Thác hỏi xong cũng vẫn sững sờ, không có phản ứng gì quá lớn. Giang Tuyết Đào nhắc anh: "Bọn họ không nhớ nhiều tin tức cá nhân cho lắm, nhưng lại có chung nhận thức về cái mộng cảnh này."
Trì Thác tỏ vẻ đã hiểu, anh tiếp tục hỏi người đàn ông trung niên và người phụ nữ ngồi cạnh: "Chốc nữa mình phải đi làm gì nhỉ?"
Vừa nghe xong lời này, ánh mắt của người trung niên nọ đột nhiên vụt sáng, trông như người bị rớt dây mạng lâu ngày rốt cuộc cũng có thể online vậy. Ông ta hào hứng nói: "Tối nay mình phải đi tập trung, cũng phải đi diễu hành! Mấy cậu phải đi với chúng tôi."
Người phụ nữ kia cũng nói: "Không phải bây giờ đài đang phát tin tức à, tôi phải bật xem mới được." Dì ta dứt lời, vươn tay mở TV trong phòng khách, trên màn hình TV chỉ có một nùi đường nhiễu sóng đen trắng, thế nhưng, dì ta vẫn rất kiên nhẫn ngồi đợi.
Người đàn ông trung niên tỉnh người, sau đó nhìn về phía năm người "Ánh sáng", nói giọng thần bí: "Mấy cậu mới tới đây phải không, phải nghe lời tôi đấy, có điều nhóm mấy cậu nhiều người như vậy, rất có lợi thế nha, người lãnh đạo cũng sẽ rất vui vẻ."
Nhiễm Văn Ninh hiểu được tình huống như thế này, nó tựa tựa kiểu như lúc người ta nằm mơ, có lúc không biết mình đang làm gì, có lúc lại ngược lại biết được trong mơ mình phải làm cái gì cái gì đó, hệt như lúc còn tỉnh táo. Hai người trước mặt họ cũng không mơ thấy một giấc mơ mông lung, họ đang mơ thấy lucid dream.
Mấy người "Ánh sáng" lại nghe ra được ý tại lời của ông chú trung niên nọ, hoạt động diễn ra vào buổi tối của họ có một người lãnh đạo. Ngô Côn Phong sờ sờ cằm, nét mặt kinh ngạc: "Người bình thường mà sao lợi hại dữ vậy? Còn có thể đi diễu hành tập thể trong mộng cảnh đặc thù cơ?"
Trì Thác vốn muốn đổ hết cho mấy người phái bảo thủ, nhưng nghĩ lại thì họ sẽ không rãnh làm ba chuyện tào lao như thế này, người bình thường như thế này thì sẽ có giá trị lợi dụng gì cơ chứ?
Nhưng trừ phái bảo thủ ra thì việc người bình thường có thể làm được như vậy cũng quá vô lí. Đầu tiên, không xét cách khống chế ý thức, nếu như bọn họ có thể đánh lại mấy sinh vật ở trong một mộng cảnh khó như nơi đây thì cần mấy tên lành nghề như mấy người bọn này làm cái gì nữa.
Nhưng Lâm Nhất đã nói ra kết luận từ suy nghĩ của Trì Thác: "Là do sinh vật của mộng cảnh này làm ra à."
Nhắc tới với kẻ địch, Nhiễm Văn Ninh luôn có cảm giác nguy hiểm vô cùng, vì vậy, cậu suy nghĩ được rất nhanh, "Ý của cậu là sinh vật ở nơi này vốn đã có IQ cao, sức tấn công cũng mạnh, còn chưa kể tới sự ảnh hưởng tinh thần nữa à."
Sau đó, Nhiễm Văn Ninh khó hiểu nhìn Ngô Côn Phong: "Tôi còn nghĩ rằng sinh vật trong mộng cảnh đều không hề biết suy nghĩ cơ."
Ngô Côn Phong trông thấy Nhiễm Văn Ninh nhìn mình chăm chú, bèn làm nét mặt khó hiểu, sau đó, cậu ta mới nghĩ ra rằng hình như con dê của "Kawagebo" đã khiến Nhiễm Văn Ninh hiểu lầm rồi, chỉ đành giải thích một hồi: "Cậu không nói chuyện được với tụi nó không có nghĩa là tụi nó không thông minh được chưa? Thêm nữa, làm sao cậu biết được rằng chúng ta hao tâm tổn sức đối phó với chúng, chúng chắc chắn sẽ nhe răng trợn mắt lại chúng ta? Ai biết được, có khi người ta vốn đã chẳng thèm đi để ý chúng ta làm gì."
Lâm Nhất nghe xong Ngô Côn Phong càu nhàu, nhướng mày nói: "Cái anh này hơi bị thú vị."
Trì Thác đứng một bên, trò chuyện với hai đội ngũ khác. Sau khi Chúc Nguyệt Tinh sử dụng năng lực, cô nàng chỉ còn giữ lại mỗi thính lực, người ta phải nói cho cô nghe chuyện gì đã xảy ra trước, sau đó cô mới có thể truyền lại cho những người khác, nhưng Chúc Nguyệt Tinh cũng là một người có thâm niên, cô nàng nghe nghe đội ngũ người ta phân tích xong cũng gần như hiểu rõ tình huống bây giờ như thế nào.
"Mấy người bên nữ thần đang đi trên đường lớn, bây giờ chưa gặp ai, cũng không có sinh vật nào cả. Người bên 'Âm thầm' bây giờ lại đang chiến đấu, em nghe thấy hơi nhiều tạp âm, nhưng mấy anh chị bên ấy cũng không xin giúp đỡ." Chúc Nguyệt Tinh nói tiếp, "Chỉ có mấy người bình thường các anh gặp là còn biết vụ đi diễu hành buổi tối thôi đấy, để em truyền lời lại cho mấy đội kia nhé."
Bộp! Ông chú trung niên nửa hói đầu kia vỗ bàn một cái, nhìn đám người mới đến đang tụm năm tụm ba bàn tán xí xô xí xào, tức giận nói: "Bọn mi cứ như vậy thì chốc nữa mất mạng là cái chắc!"
Giang Tuyết Đào mặt ngoài vâng vâng dạ dạ với ông chú nọ, nói rằng bọn họ vẫn rất để ý việc này mà, trong lòng hắn lại nghĩ: Người anh em, tới cả cái việc mình đang nằm mơ mà ông anh còn không biết, ông anh cũng chờ chốc nữa xem có lạc lối là cái chắc không nhé. Những người bình thường như bọn họ có thể không hề quen biết nhau trong thực tế, nhưng lúc vào mộng, họ lại bị mộng cảnh sắp xếp cho một vai diễn, hệt như kiểu, tuy rõ ràng trong thực tế mình không quen người ta, nhưng lúc vào trong mơ, mình sẽ cảm thấy người ta là bạn bè, người nhà, hay là người yêu của mình.
Về việc xử lí tình huống như thế ra sao, một là khiến cho ý thức của bọn họ tản đi, tự động rời khỏi mộng cảnh, hai là trực tiếp nhờ một người trong nghề mang bọn họ tỉnh lại. Dĩ nhiên, trong "Đô thị hoang phế", họ sẽ ưu tiên cách thứ nhất, nhiệm vụ lần này rõ ràng không đặt nặng việc ưu tiên cứu những người bình thường này.
Hơn nữa, cách thứ hai cũng rất phí công, những người nọ không phải người bình thường có tư chất tốt, không tin tưởng vào tất cả những gì trong mộng, thậm chí còn chưa kể đến việc lúc họ tỉnh lại có đi liên lạc với chi nhánh để nhờ người ta giảm khả năng gặp phải mộng cảnh đặc thù cho họ hay không. Nếu lần sau mấy người họ vào mộng cảnh này, lại gặp mấy ông bà này một lần nữa, họ bắt buộc phải liên tục lặp lại những thao tác như thế.
Chỉ nhìn từ góc độ này cũng có thể thấy, số lượng người đi theo phái cấp tiến nhiều hơn hẳn so với phái bảo thủ là một việc khá hợp lí. Không phải bạ ai cũng đều có đủ nhân lực và vật tư để đi quản lí mấy chuyện vặt vãnh này từ ngày này qua tháng nọ, vì vậy, giải quyết mộng cảnh từ tận gốc rễ mới là một chuyện thiết yếu, một lần ngại tốn, bốn lần chẳng xong mà.
Rè... Tiếng nhiễu sóng của TV đột nhiên biến mất. Màn hình chớp một cái, sau đó chiếu ra một hình cắt. Khi Nhiễm Văn Ninh vào trong "Đô thị hoang phế" lần đầu, cậu đã thấy qua tấm hình này, nó là một loại sinh vật trong mộng mà họ chưa từng gặp qua.
Người bên "Ánh sáng" không nhìn được gì khác trên TV, nhưng ông chú và bà chị ngồi cạnh họ nhìn xong lại cực kì háo hức.
"Tám giờ tối nay tại vực Đông, chúng ta chuẩn bị đi tới đó sớm một chút ha!" Ông chú hói nửa đầu quay người lại, nói với mấy người "Ánh sáng" như thế.
Lâm Nhất, Trì Thác và Ngô Côn Phong đều chịu sự ảnh hưởng từ mộng cảnh rất sâu sắc, nhưng những mộng cảnh đã ảnh hưởng đến họ không bao gồm cái mộng cảnh này, vì vậy, họ vẫn có thể hiểu phần nào phản ứng của hai người trước mặt. Trì Thác nói với Nhiễm Văn Ninh: "Bọn họ bị mộng cảnh ảnh hưởng rồi, họ có thể tiếp nhận mộng cảnh này đến một mức độ rất sâu sắc, vì họ tự động hợp lí hóa chúng nó, thứ mà họ nhìn thấy cũng sẽ nhiều hơn chúng ta nhiều. Có thể là do bị tác động bởi mộng cảnh, họ mới thấy đó chỉ là một lần phát tin tập hợp bình thường."
Tuy nói là tám giờ tối, nhưng thời gian trong mộng cũng không phải thời gian trong hiện thực, trong khoảng thời gian chờ đợi trống rỗng này, thời gian rõ ràng đang tăng tốc, trời vào hoàng hôn, sau đó tiến vào màn đêm rất nhanh chóng. Nhiễm Văn Ninh không rõ lắm bản thân thời gian của cái mộng cảnh này là như thế này sẵn hay vốn là do sinh vật trong mộng kia giở trò.
"Đi." Ông chú hói đầu tiện tay cầm cái chìa khóa xe trên bàn, nói với mấy người "Ánh sáng".