Edit & Beta: Tiểu Vu

Cố Vũ bị Sino nhìn chằm chằm đến không được tự nhiên, cậu mím môi, ngước mắt nhìn về phía Sino, thử thăm dò chỉ chỉ cửa phòng.

Phòng cho khách dưới lầu có đồ dùng rửa mặt của cậu, cậu muốn đi xuống dưới rửa mặt cũng muốn rời khỏi Sino, ở cùng Sino trong một không gian cậu sẽ không được tự nhiên.

Sino quan sát động tác của cậu, xác định động tác của cậu thập phần trôi chảy không có một chút tạm dừng, không hề có dấu vết nhân tạo.

Hắn hỏi: "Muốn ra ngoài?"

Cố Vũ gật đầu, ánh mắt chờ mong.

Sino đứng dậy, một bên từ tủ quần áo lấy quần áo, một bên nói: "Có thể, nhưng không thể rời đi phạm vi biệt thự, đây là khoảng cách giới hạn ban ngày, buổi tối sau 9 giờ chúng ta không thể cách xa nhau quá 3m."

Cố Vũ đỏ mặt gật đầu, nhanh chóng mở cửa chạy ra ngoài.

Sino vẫn luôn chú ý vẻ mặt và động tác của cậu, thấy thế trong mắt hiện lên một tia ý cười nhưng rất nhanh lại thu liễm, trong mắt mang theo trầm tư.

Hắn hiện tại có một ý tưởng phi thường lớn mật —— giống cái nhân tạo nhà hắn không phải là nhân tạo!

Hành động nhanh nhạy không hề sơ hở lại có nhu cầu sinh lý thật sự không giống người máy.

Nếu không phải nhân tạo, dáng người nhỏ xinh có thể tỏa ra mùi hương tuyến thể của giống cái, vậy sẽ là cái gì?

Sắc mặt Sino khẽ biến, ngay cả hô hấp cũng theo bản năng thả nhẹ, hắn cơ hồ không dám tin tưởng loại khả năng này nhưng lại nhịn không được suy nghĩ.

Là giống cái tự nhiên?

Hắn khắc chế cảm xúc, sau khi rửa mặt tắm rửa, thay quần áo, tùy ý lau tóc bất chấp chưa dùng thiết bị làm khô tóc, gửi tin nhắn cho Kevin, thử hỏi: "Nếu cậu phát hiện giống cái tự nhiên, cậu có đưa cho ta không?"

Tin nhắn gửi đi thất bại, biểu hiện tín hiệu của đối phương không tốt.

Sino thử lại một lần, mới gửi đi thành công.

Tốc độ Kevin trả lời rất nhanh: "Đem giống cái tự nhiên cho cậu? Phốc, thật đúng là mắc cười, cậu nói thử xem?"

Sino hừ nhẹ một tiếng, hắn có thể đoán trước được loại trả lời này nhưng vẫn ôm một tia hy vọng rốt cuộc giống cái nhân tạo nhà mình là Kevin đưa.

Kevin trả lời, đem hy vọng của hắn phá vỡ.

Hắn tự giễu cười cười, hắn cư nhiên sẽ sinh ra loại ý tưởng này quả thật là đáng kinh ngạc.

Khẳng định là bởi vì nội tâm quá mức khát vọng giống cái tự nhiên!

Giống cái tự nhiên đối với toàn bộ giống đực đều có lực hấp dẫn trí mạng, hắn để tay lên ngực tự hỏi, nếu hắn phát hiện giống cái tự nhiên hắn có nói cho đám bạn thân này không?

Đương nhiên là không!

Trừ phi tính cách của giống cái tự nhiên làm hắn ghét, hắn không thích, hắn mới có thể nói cho người khác.

Bằng không hắn chỉ muốn trộm có được, cự tuyệt bất luận kẻ nào mơ ước. Trên thực tế bất luận giống đực nào đều sẽ làm như vậy, giống đực có dục vọng chiếm hữu siêu mạnh.

Hắn nhìn chằm chằm tin nhắn, mày hơi nhăn, không phải giống cái tự nhiên vậy giống cái nhân tạo nhà hắn tại sao không bình thường như vậy?

Chẳng lẽ là bởi vì loại này là đặc chế? Không phải loại đại chúng mới nhất?

Hắn lại lần nữa gửi tin nhắn cho Kevin dò hỏi tin tức của giống cái nhân tạo, Kevin nhất thời không có trả lời.

Hắn nhíu mày, kiểm tra vị trí của Kevin mới biết được Kevin và một nhóm nhân viên ngoại giao đang trên đường trở về từ Hoàng Tinh thì gặp phải bão hạt nhân.

Hắn liên hệ cấp dưới ở quân bộ phái người đi tiếp ứng, tùy thời chuẩn bị cứu viện.

Làm xong an bài, hắn xuống lầu, khi bước xuống bậc thang cuối cùng Cố Vũ đang từ phòng cho khách đi ra, tóc Cố Vũ hơi dài có vẻ rất ướt phỏng chừng chỉ tùy tiện lau vài cái.

Cố Vũ nắm chỗ đuôi tóc mái, nước chầm chậm tụ thành giọt nước chảy xuống, có chút buồn bực, cậu không tìm được máy sấy.

Sino nhíu nhíu mày: "Tại sao không sấy khô?"

Cố Vũ nghe được thanh âm của hắn, ngẩng đầu, chỉ vào tóc xua xua tay.

Nghĩ đến cái gì, lại vội vàng cúi đầu xem trên mặt đất, khi nhìn thấy vệt nước trên mặt đất phía sau sắc mặt cậu ửng đỏ, vội vàng quay trở lại phòng cho khách.

Sino nhướng mày, chỉ chốc lát sau, đã thấy trên đỉnh đầu Cố Vũ có một cái khăn lông, cậu cầm trên tay hai tờ giấy ngồi xổm xuống lau vệt nước vừa mới rơi xuống.

"Không cần lau, vòng tròn lớn sẽ lau sạch," Sino nói, "Đi theo ta."

Sino đi nhanh lướt qua Cố Vũ, khi đi qua Cố Vũ, hắn khom lưng nắm lấy cánh tay cậu, Cố Vũ vội vàng đứng lên theo lực đạo của hắn cùng đi phòng cho khách.

Sino mở ngăn kéo cuối cùng phía bên phải bồn rửa mặt lấy thiết bị làm khô tóc bên trong ra, kéo thiết bị làm khô tóc ra hình thành một cái lồng bán cầu rỗng.

Hắn đặt lồng vào đỉnh đầu của Cố Vũ rồi mở chốt mở, gió ấm thoáng chốc mãnh liệt thổi từ bốn phương tám hướng tới đỉnh đầu của Cố Vũ.

Cố Vũ mới lạ nhìn gương, hơi nước xuyên thấu qua đỉnh lồng thoát ra nhìn lướt qua cứ như đầu cậu đang bốc khói.

Tưởng tượng như vậy cậu nhịn không được cười rộ lên, mi mắt cong cong.

Sino rũ mắt đánh giá cậu, hắn không biết tại sao cậu lại cười, bất quá thấy cậu cười trong mắt cũng hiện lên ý cười.

Hai phút sau, Sino cầm lấy cái lồng cất thiết bị làm khô tóc lại ngăn kéo.

Cố Vũ sờ sờ mái tóc đã khô chỉ là nó rất rối. Cậu lấy lược chỉnh, cười cười cảm kích với Sino đang đứng một bên làm thủ thế cảm ơn.

Cậu chỉ chỉ đầu tóc hơi ướt của Sino, lại chỉ chỉ thiết bị làm khô tóc vừa được cất vào ngăn kéo thử hỏi hắn cần giúp đỡ không?

Ánh mắt Sino khẽ nhúc nhích, một khi có hoài nghi hành vi của Cố Vũ liền có vẻ rất không bình thường.

Giống cái nhân tạo sẽ thông minh như vậy? Hắn giấu xuống trầm tư, lắc đầu: "Không cần, rất nhanh sẽ khô, đi thôi, đi ra ngoài ăn cơm."

Bữa sáng là kiểu Tây, bánh mì sandwich sữa bò còn có thịt nướng. Cố Vũ ăn hai khối bánh mì liền ngừng bưng sữa bò lên uống.

Sino xiên thịt nướng, thấy cậu uống sữa bò xong liền ngồi an tĩnh, dò hỏi: "Ăn no rồi?"

Cố Vũ cười gật gật đầu, chỉ chỉ phòng khách.

Tầm mắt Sino ở trên mặt cậu dừng lại một giây: "Muốn đi phòng khách ngồi?"

Cố Vũ gật đầu.

"Được, cậu đi đi, không được ra cửa." Sino nhắc nhở một câu.

Lúc Cố Vũ đi ra nhà ăn cậu khẽ thở ra một hơi, trải qua chuyện tối hôm qua cậu cảm thấy hơi xấu hổ khi ở cùng Sino.

Cậu luôn cảm thấy tối hôm qua Sino có chút không thích hợp, cậu cắn môi, sắc mặt đỏ lên, cậu thế nào cũng không thể nghĩ được Sino cư nhiên sẽ ngỏ lời muốn giúp cậu.

Cậu bắt đầu hoài nghi, cậu có phải hiểu lầm cái gì về giống cái nhân tạo hay không.

Nếu thật sự chỉ là người máy, tại sao Sino lại đưa ra lời muốn giúp đỡ, nghĩ thế nào đều có chút quái dị?

Sino ăn xong bữa sáng, tùy ý để tiểu viên dọn sạch bàn ăn, hắn ngồi không nhúc nhích mở thiết bị đầu cuối vào Tinh Võng.

Hắn chuẩn bị lại tra một chút thông tin có liên quan về giống cái nhân tạo và giống cái tự nhiên, còn chưa nhập vào nội dung tìm kiếm tầm mắt đảo qua đã thấy được một tin tức hot mới.

"Lục Nguyên chính thức thanh minh về chuyện Bruce nguyên soái kết hôn cùng giống cái nhân tạo đã gây ra ảnh hưởng lớn gần đây: Giống cái nhân tạo là phát minh vĩ đại thỏa mãn khát vọng của giống đực đối với giống cái tự nhiên, công ty chúng tôi sẽ tiếp tục nỗ lực sáng tạo thành phẩm càng ưu tú."

"Mặt khác vì giảm bớt ảnh hưởng của xã hội, công ty chúng tôi đã khai phá hai loại chương trình mới: Chương trình cự tuyệt kết hôn và chương trình cổ vũ người sở hữu kết hôn với thú giống cái, hai loại chương trình sẽ thông qua phương thức bưu kiện gửi miễn phí tới người mua, sản phẩm mới sẽ tự mang hai loại chương trình này."

Đôi mắt Sino híp lại, khai phá mới?

Vậy lúc trước giống cái nhân tạo nhà hắn từ chối kết hôn là chuyện gì?

Âm thanh tin nhắn vang lên, hắn mở ra, là Kevin trả lời: "Mua là vài loại tính cách có khả năng cậu thích loại mới nhất, làm sao vậy? Lần đầu tiên tiếp xúc với thế giới mới nên cậu cảm thấy mới lạ?"

Ngay sau đó, tin nhắn tiếp theo truyền đến: "Nguyên soái đại nhân không có hứng thú với giống cái nhân tạo, ngộ nhận giống cái nhân tạo thành giống cái tự nhiên? Phốc, thật đúng là mắc cười nha."

Sino hừ nhẹ một tiếng sinh ra ý tưởng muốn triệu hồi nhân viên quân bộ.

——-

Hai ngày kế tiếp, Cố Vũ vẫn luôn ở trong biệt thự, cậu chưa rảnh rỗi như vậy bao giờ nhưng bởi vì Sino tồn tại, cậu không rảnh suy nghĩ cái khác.

Sino bắt đầu từ lúc ăn xong bữa sáng sau hôm kết hôn cơ hồ một tấc cũng không rời khỏi cậu, còn thường thường chạm vào cậu thẳng đến cậu mặt đỏ tai hồng mới thu liễm một chút.

Cố Vũ nằm nghiêng trên giường đây là ngày cuối cùng của kỳ sinh sản đã hơn 10 giờ tối, cậu và Sino không cần tương giao ngón áp út nữa, hai người tuy rằng ở trên cùng một cái giường nhưng không có bất luận tiếp xúc gì.

Mặc dù là như vậy cậu vẫn không ngủ được.

Cậu nghĩ tới hành động hai ngày nay của Sino trong lòng ẩn ẩn bất an.

Cậu ban đầu chỉ hoài nghi cậu hiểu sai về giống cái nhân tạo nhưng hiện tại cậu lại có một loại hoài nghi khác: Sino đang hoài nghi thân phận của cậu, anh ta đang thử cậu.

Cậu mím môi, nếu Sino xác định cậu không phải giống cái nhân tạo sẽ xử lý cậu như thế nào?

"Ngủ không được?" Sau lưng truyền đến xúc cảm ấm áp, đồng thời bên tai truyền đến câu hỏi.

Cố Vũ hoảng sợ, cậu nghiêng đầu, tay Sino đỡ lấy thân thể từ phía trên nhìn cậu.

Cố Vũ lắc đầu, vội vàng nhắm mắt lại, làm bộ mình đã ngủ say.

Sino nhìn lông mi run nhè nhẹ của cậu, cười khẽ một tiếng, duỗi tay nhẹ nhàng chạm chạm.

Cố Vũ xoát cái mở to mắt, đầu rụt rụt về phía sau.

Ngón tay Sino bị lông mi như bàn chải nhỏ đảo qua, cảm xúc tê ngứa theo cánh tay lan tràn đến trong lòng, ngón tay cái của hắn cùng ngón tay trỏ chà xát thân thể hơi cứng đờ, thu hồi tay.

Cố Vũ mím môi, chỉ chỉ về phía sau, hy vọng Sino có thể lui về phía sau một chút. Cậu vì kéo ra khoảng cách với anh ta nên ngủ dọc theo mép giường, nếu cậu lại lùi về phía sau cậu sẽ rơi xuống đất.

Sino nhướng mày: "Muốn ta lui về phía sau cũng có thể nhưng cậu nằm gần giữa một chút, bằng không cậu hơi động sẽ ngã xuống."

Mắt đen của Cố Vũ nhìn hắn, Sino đối với người máy cũng cẩn thận như vậy sao? Giường rộng không đến 2m, người máy ngã xuống sẽ không hư cũng sẽ không có cảm giác đau.

Sino bị đôi mắt cậu hấp dẫn, đôi mắt màu đen thần bí mê người, thanh triệt lại sạch sẽ làm hắn rất muốn hôn một cái.

Hắn nắm tay, mở ra bàn tay che trên đôi mắt của Cố Vũ, giọng trầm thấp cảnh cáo: "Nhắm mắt ngủ, cậu lại không ngủ, cậu cũng đừng nghĩ ngủ."

Hắn nói, nhanh chóng ôm lấy Cố Vũ di chuyển qua giữa giường, khi Cố Vũ phản ứng lại vị trí đã xảy ra thay đổi, Sino cũng lui về phía sau không lại đụng cậu nữa.

Cậu lắng tai nghe động tĩnh, Sino hô hấp thực vững vàng giống như đã ngủ rồi.

Cậu nghĩ tới hành động của Sino, hơi hơi thở phào nhẹ nhõm, Sino ôn nhu như vậy cho dù biết thân phận của cậu chắc cũng sẽ không quá nghiêm khắc đi!

Cậu có lẽ có thể thương lượng với Sino, lấy thân phận giống cái nhân tạo ly hôn không mang đến phiền phứt cho Sino sau hôn nhân, sau đó rời đi biệt thự tìm công việc.

Chờ kiếm được tiền, lại đem tiền mấy ngày nay trả cho Sino.

Khả năng sẽ rất vất vả nhưng không sao cả, cậu không sợ.

Ngày hôm sau buổi sáng, Sino vừa mới ăn xong bữa sáng, liền nhận được tin nhắn của Guy: "Sino giữa trưa tụ họp ở chỗ cũ, Kevin giữa trưa sẽ trở về, chúng ta tẩy trần cho hắn cũng sẵn tiện chúc mừng cậu tân hôn."

Hắn hưng phấn nói: "Giống cái nhân tạo tôi mới định chế cũng tới rồi, tôi mang qua cho các cậu nhìn xem, cảm giác rất tuyệt!"

Loại mới? Sino gật đầu: "Được."

Trong lòng hắn có suy đoán nhưng hắn chưa cùng giống cái nhân tạo khác tiếp xúc qua, đi tụ họp vừa lúc có thể so sánh một chút.

Lúc 11 giờ, vòng tròn lớn nâng một bộ tây trang màu lam nhạt di chuyển tới trước mặt Cỗ Vũ.

Cố Vũ đang nghi hoặc, Sino đã thay đổi một thân trang phục hưu nhàn màu vàng nhạt từ trên lầu đi xuống: "Thay quần áo, đi ra ngoài với ta một chuyến."

Hắn nhìn Cố Vũ, trong mắt ẩn ẩn chờ mong, bộ quần áo này là hắn tự mình chọn hẳn là so với âu phục khi đăng ký kết hôn càng thích hợp với Cố Vũ.

Đôi mắt Cố Vũ sáng lên, cậu đối với thế giới này hiểu biết quá ít, được đi ra ngoài mới có khả năng hiểu biết càng nhiều.

Tác giả có lời muốn nói: Cảm ơn duy trì (づ ̄3 ̄)づ╭?~

Sino: Muốn ly hôn? Đời này đều không thể ly hôn ╭(╯^╰)╮

==========

Editor: Mừng phát khóc được 1 bình luận T^T

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play