Vinh Kinh vừa bước vào khán phòng nhỏ, liền bị toàn bộ khí thế ngập trời gây chấn động một chút.
Vừa nãy lúc trên đường đến đây, sinh viên cũng không phải rất nhiều, ngoại trừ thành viên hội học sinh bày sạp bán hàng từ thiện, nhiều nhất vẫn là sinh viên vội vã chạy đi nghe giảng bài, nào đâu nghĩ tới khi mở cánh cửa khán phòng dày nặng ra, nhìn thấy:
Người người người người người người người người Kỷ Nhạc Bình, anh
Người người người người người người người người
Người người người người người người người người
Người người người người người người người người
Trong tầm mắt chỉ toàn người với người.
Phải biết đây là Học viện Điện ảnh, chính là nơi mà ngôi sao chạy đầy đất trong truyền thuyết, đại đa số sinh viên và giảng viên đối với các ngôi sao không có nhiệt tình đến vậy. Vinh Kinh vốn cũng cho rằng đây là buổi toạ đàm bình thường, không nghĩ tới bên ngoài thì khó thấy được, bên trong lại chật ních, còn có thể nhìn thấy thiếu nam thiếu nữ giơ bảng đèn có ảnh Cố Hi, sáu loại giới tính đều có mặt đủ.
Vinh Kinh thế là lại càng hiểu biết trực quan hơn về độ nổi tiếng của Cố Hi so với một ngôi sao khác.
Cố Hi ba năm không hề có bất kỳ tác phẩm nào, lần nữa chỉ dùng thời gian cực ngắn xông lên đỉnh lưu, nói một cách phim ảnh, đó là vận mệnh chi tử, là con cưng của trời.
Tình huống như thế này thì làm sao có thể phá tan tầng tầng trở ngại, đi lên được hàng đầu tiên đây?
"Đi với tôi." Kỷ Nhạc Bình nói, thấy Vinh Kinh đằng kia đứng sững sờ, nhìn như là có ý muốn rút lui, "Trời ạ, cậu cứ như Phật gia vậy, rốt cuộc tại sao lại thi được vào khoa diễn xuất, tôi cảm thấy cậu phải học khoa văn mới đúng."
Kỷ Nhạc Bình luôn cho rằng trong hàng trăm nghìn người có thể bộc lộ được tài năng, tất nhiên đều là những Alpha nhiệt huyết.
Nhưng bây giờ, hình như lại bị xâm nhập vào bởi một vật kỳ quái?
Vinh Kinh thực sự cầu thị mà nói: "Đó là vì cậu chưa từng xem tôi diễn xuất." Ai quy định cá mắm không thể vào vòng giải trí.
Kỷ Nhạc Bình lại vô tình đánh gãy: "Khiêm nhường rồi, toàn trường này không có bao nhiêu người chưa từng xem cậu diễn."
À, là cái lần bị lật xe kia, quên mất mình trước đây không phải là mình.
Kỷ Nhạc Bình chưa từng thấy A nào lạnh lùng với O như thế, lẽ nào thật sự bị Thích Ánh ám mê đến choáng váng đầu óc? Sức hút của Thích Ánh cũng quá lớn rồi đó.
Mà nếu như đem Thích Ánh ra so sánh với Cố Hi, không được, căn bản là không cùng một thế giới, chênh lệch cũng quá lớn.
"Thích Ánh đối với cậu nhất định là chân ái." Mù quáng đến mất đi lực phán đoán.
"Tôi không có quan hệ gì với cậu ta." Vinh Kinh không hiểu nổi, tại sao cứ phải lôi bạn trai cũ vào.
Cho nên dù đã chia tay, những chuyện mà nguyên chủ làm trước kia vẫn là sâu sắc in vào tâm lý của bạn học này, Vinh Kinh có lúc thật muốn mò nguyên chủ ra, giáo dục cho thật tốt rằng chọn vợ không thể chỉ nhìn mặt, như anh này, tuyệt đối sẽ không xem mặt.
"Tuy rằng nhiều người, nhưng cậu nghĩ xem, nếu như vừa vặn bị Cố Hi vừa ý, lên làm vai nam chính phim mới, có phải là rất giá trị không?" Vì khích lệ vị Alpha cá mắm mới làm thân này, Kỷ Nhạc Bình lại nói.
Vinh Kinh: "..." Cậu tại sao lại cảm thấy được tôi sẽ tin.
Vinh Kinh cùng Kỷ Nhạc Bình vừa đi qua đoàn người vừa nói xin lỗi, bởi vì bọn họ đi muộn nên khi đi đến hàng thứ nhất phía trước, hiển nhiên mà thu hút vài sự chú ý.
Trên sân khấu trước mặt vẫn chưa có người nào, ánh sáng cũng do bộ phận ánh sáng của Học viện điều khiển, rất tinh chuẩn và đẹp mắt. Trên sân khấu chỉ có một người dẫn chương trình của Học viện Điện ảnh, cầm micro lên minh hoạ lại các tác phẩm trong quá khứ của hai ngôi sao ngày hôm nay, màn hình đèn LED phía sau cũng đang chiếu hình ảnh.
Bọn họ đi đến gần hàng thứ ba thì nhìn thấy được không ít khuôn mặt quen mắt, Vinh Kinh nhận ra một vài đồng học khoa diễn xuất, hiển nhiên đều là đồng học đã tốt nghiệp cố ý sang đây xem diễn thuyết, hơn nữa đã đến từ rất sớm.
Vinh Kinh nghĩ đến Kỷ Nhạc Bình trước đây đã nói qua, bộ phim tiếp theo của Cố Hi đang có thử vai. Đây là cho bản thân một cơ hội giãy dụa.
Vinh Kinh rất quen thuộc với vòng sinh thái này, phải nắm chặt tất cả cơ hội mà bơi hướng lên trên mới có khả năng được lựa chọn.
Một đám đồng học chào Kỷ Nhạc Bình, Kỷ Nhạc Bình hỏi: "Ngày hôm nay sao lại nhiều người như vậy?" Cũng quá khoa trương rồi, quả thực là nước chảy không lọt, nhưng lúc này đang là giờ học mà.
Có nữ sinh chỉ chỉ vị trí hàng thứ nhất: "Ngày hôm nay vừa lúc Cố Hi đang tham gia quay phim [Một ngày của ngôi sao], cậu tự hiểu ~"
Bọn họ đang đứng hàng thứ ba, phía trước là một loạt chỗ không thể chiếm, Vinh Kinh vừa nhìn, quả nhiên thấy mấy người cầm máy quay phim, phỏng chừng còn có thợ chụp ảnh bên người Cố Hi.
"Không hổ là Cố Hi, chỉ có chương trình hàng đầu mới mời được ảnh." Kỷ Nhạc Bình tỏ ra mình đã hiểu, nếu như có thể xuất hiện dưới camera của chương trình hàng đầu này, có thể so với lên lớp quan trọng hơn nhiều.
Những người còn lại lúc này mới nhìn đến Vinh Kinh đang tận lực đè thấp độ tồn tại đứng phía sau Kỷ Nhạc Bình, có mấy nữ sinh lúng túng nói: "Cậu cũng tới à."
"Nghe nói cậu với Thích Ánh đã chia tay, có thật không?"
"Thích Ánh hình như đã có người mới, trên diễn đàn cậu ấy nói cậu nộp hơn 100 cái CV, cũng không có đoàn phim nào nhận?"
"Không thể nào, thảm vậy ư?" Nữ sinh viên đang nói chuyện nhận ra lời này có hơi quá, che miệng lại.
(editor: mấy cái đứa này nói chuyện có duyên chết liền -.-)
Đây là sự thật, Vinh Kinh cũng không phản bác.
Nguyên chủ là người rất cố chấp, đúng là đã làm ra chuyện này, hơn nữa không phải hơn 100 cái CV, mà là hơn 300 cái. Nguyên chủ luôn luôn nỗ lực khắc phục chứng sợ hãi trước ống kính, những năm này hiệu quả cũng không nhiều, hắn là muốn chậm rãi thích ứng từ diễn vai quần chúng hoặc là pháo hôi, thế nhưng không có đoàn kịch nào muốn cho hắn cơ hội này.
Diễn vai quần chúng và pháo hôi quan trọng nhất là sự bình thường, nhưng mặt nguyên chủ quá chiếm đoạt ống kính, hơn nữa do danh tiếng chứng sợ hãi vẫn luôn không biến mất của bản thân, thị trường hoàn toàn không thiếu diễn viên, sau khi từng thử mấy lần thì không còn đoàn phim nào nguyện ý lãng phí thời gian cả.
Các đồng học còn lại có đồng tình, có xem thường, có phản cảm, phần lớn làm như không thấy anh, sự xuất hiện của Vinh Kinh hoàn toàn không thích hợp.
Nam sinh viên giúp Kỷ Nhạc Bình chiếm ghế cũng nhỏ giọng nói: "Cậu sao lại mang nó theo đến đây?"
Kỷ Nhạc Bình trước đây cũng chỉ là thờ ơ lạnh nhạt, nhưng ngày hôm nay cùng với Vinh Kinh đi bắt sắc lang, sau đó ở chung thì phát hiện đây là người tốt nên cũng có điểm khó chịu: "Tại sao không thể dẫn theo, chuyện đó đã qua bao nhiêu năm rồi. Cũng đâu phải là chuyện thương thiên hại lý gì, cứ như thế thì được gì sao?"
Kỷ Nhạc Bình cố gắng gia tăng âm lượng, làm mấy đồng học xung quanh cũng nghe được, tạm thời làm dịu đi những tiếng xì xào bàn tán.
Vinh Kinh tuy rằng thường hay mặc kệ bốn phía, nhưng không có nghĩa là anh không thấy được nguyên chủ không được đón nhận, đã như vậy rồi thì anh cũng không cần thiết mà cố ở lại chỗ này. Lúc này điện thoại trong túi Vinh Kinh rung một chút, Vinh Kinh nhìn xuống thì là Thích Ánh, phải biết thời điểm hẹn hò cùng nguyên chủ, Thích Ánh chưa từng chủ động gọi tới cuộc điện thoại nào.
Thế nhưng anh cũng vừa hay muốn rời đi, hướng Kỷ Nhạc Bình nói: "Có rất nhiều người đang đứng ngoài kia, vị trí này tôi vẫn là để cho người cần hơn đi."
"Xuỵt, Cố Hi đến! Y đã ở đây rồi thì đừng có quay đi, cảm ơn." Nói xong, lại ấn Vinh Kinh ngồi xuống.
Sau khi người dẫn chương trình giới thiệu xong, Cố Hi đi tới trước sân khấu, tầm mắt Vinh Kinh cũng không tự chủ được nhìn sang, nhịp tim loạn một chút.
Chỉ cần xuất hiện một cái, lập tức sẽ khiến người ta cảm thán đây là kỳ tích, vượt qua cả giới hạn giới tính, coi như dùng ánh mắt cực kỳ xoi mói của Vinh Kinh mà nhìn, cũng không tìm ra được chút tỳ vết.
Thế nhưng Vinh Kinh cũng chỉ sửng sốt mấy giây liền hoàn hồn.
Bốn phía đều bởi vì Cố Hi đến nên đột nhiên yên tĩnh lại, sau đó vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt, lúc này lại bỏ đi thật đúng là không thích hợp.
Vinh Kinh tỉ mỉ thưởng thức một hồi, có chút thất bại, nhìn thấy Cố Hi ngoài đời, quả nhiên vẫn không có cảm giác quen thuộc.
Hả?
Sao lại có cảm giác anh ta nhìn mình?
Hai ánh nhìn chạm nhau trên không trung, phảng phất giống như bị điện giật, dòng điện nhẹ nhàng đi khắp toàn thân.
Khi Vinh Kinh nhìn lại, Cố Hi đã sớm mắt nhìn phía trước, vẫy vẫy tay về hướng đang vung vẫy bảng đèn, gây nên dậy sóng nho nhỏ.
Quả nhiên là nhìn lầm rồi.
Nghiêm túc nghe một lúc, Vinh Kinh phất hiện trong lời Cố Hi có ý sâu xa, nói đến một ít chuyện lý thú về đóng phim và một số lời khuyên cho những người mới tốt nghiệp.
Anh ta vừa nãy, có phải lại liếc mắt nhìn mình một cái?
Tuy rằng rất ngắn ngủi, nhưng ánh mắt của bọn họ đã chạm nhau.
Vinh Kinh nhìn xung quanh, đều là tuấn nam mỹ nữ, tràn đầy sáu giới tính, đặc biệt quét ngang vòng giải trí thì số lượng AO vẫn nhiều nhất.
Nghĩ đến Kỷ Nhạc Bình đã nói qua bộ phim Cố Hi sắp đóng đang chọn vai, như vậy đối với các bạn học ở đây, không thể nghi ngờ là một cơ hội ló mặt rất tốt.
Cõi đời này có ba ảo giác lớn nhất chính là, Cố Hi nhìn mình.
Nghĩ quá nhiều là bệnh, phải trị.
Trên người anh không có chỗ nào đặc biêt, khán phòng nhiều người như vậy, làm sao mà thu hút được sự chú ý của Cố Hi.
Nghĩ như thế, Vinh Kinh lần nữa bình tĩnh.
Diễn thuyết của Cố Hi sắp kết thúc, tiếp theo là đến lúc cùng sinh viên đối đáp.
Vinh Kinh lúc này mới nhìn lại điện thoại di động mà mình vừa quên mất, mới phát hiện Thích Ánh đã gọi tới hai cú điện thoại, đều là chưa nghe, bị anh bỏ lỡ.
Aii, Vinh Kinh ơi tiền đồ của mi đâu rồi.
Lại nhiều lần cự tuyệt với O trong mộng của nguyên chủ.
Còn muốn trả lời điện thoại sao, quên đi thôi, đã chia tay rồi thì không còn liên luỵ nhau mới là thoả đáng.
Vấn đề thứ nhất được hỏi là về bộ phim mới được chiếu không lâu của Cố Hi - [Lothal 365 ngày], ngoại trừ tên của Cố Hi, Vinh Kinh cũng có ấn tượng với bộ phim này, không khỏi vểnh tai lên lắng nghe.
Nữ sinh viên nói: "Nói thật, lúc vừa mới bắt đầu tiến vào rạp phim thì cũng không có hy vọng gì quá nhiều, chỉ muốn cống hiến cho Cố Hi anh một tấm vé mà thôi."
Dường như sợ nói quá thật dẫn đến Cố Hi tức giận, nữ sinh viên cẩn thận nhìn Cố Hi một cái, phát hiện Cố Hi chỉ đang nhìn mình ôn hoà nở nụ cười.
Nữ sinh viên không tránh khỏi mà đỏ mặt.
Tất cả mọi người đều biết đến Cố Hi xuất thân từ hát và nhảy, vốn là cũng không hy vọng gì nhiều vào kỹ xảo của y, có thể vượt qua cả mong đợi đều là ngoài ý muốn. Hiển nhiên nữ sinh này là fan của Cố Hi, vừa nói như thế thì không có ít người tán đồng.
"Nhưng anh cho em quá nhiều sự vui mừng, em vừa khóc lóc vừa đi ra khỏi rạp chiếu phim, sau khi xem xong lại thất thần khoảng chừng đến mấy ngày. Em xem ngoài lề cũng biết một chút trong toàn bộ quá trình quay chụp, anh thật sự đã bị thương tổn rất nhiều, cũng không phải là do hoá trang, trời lạnh -30 độ mà vẫn quay phim, khi đó chân của anh đông cứng, cũng có tin hai chân anh bị tổn thương do giá rét nghiêm trọng, còn ở bệnh viện một thời gian, cái gì đã chống đỡ để anh quay phim? Anh không sợ quay xong sẽ không còn diễn được nữa sao?"
Cũng không phải mỗi người đều sẽ đi tìm hiểu hậu trường quay chụp, lúc này đây mọi người mới biết Cố Hi diễn ra được một bộ phim như vậy, đã trả giá nhiều đến bao nhiêu.
"Sau đó nhớ đến đương nhiên lại thấy sợ, các em không biết tôi vùi ở trong phòng bệnh, nhìn chân bị treo lên, luôn cảm thấy Lưu đạo có phải trước tiên đem tôi nuôi cho mập rồi sau đó lừa đi làm thịt hay không." Cố Hi rất dí dỏm mà đáp lại một câu, hiển nhiên y rất hiểu việc điều tiết không khí, sau khi bày ra vẻ mặt sống động, lại trở nên nghiêm túc, "Nhưng thời điểm quay phim thì không nghĩ được nhiều như thế, trong đó có một cảnh tôi kéo em gái đi trong tuyết, tình huống lúc này bởi vì đạo cụ bị trục trặc, cái sọt và bánh xe nhiều lần bị trượt ra, mà diễn viên hợp tác cùng tôi đôi môi tái xanh, đến một câu oán hận cũng không có. Khi đó, một người vẫn lành lặn như tôi có tư cách gì để oán giận? Chỉ nghĩ đến mau chóng vượt qua tình cảnh đó thôi."
Tuy rằng chỉ là vài chữ, mọi người cũng có thể cảm nhận được sự quyết tâm trong giọng nói Cố Hi, Vinh Kinh rõ ràng cảm giác được xung quanh có một vài Alpha đang hưng phấn.
Cố Hi từ nhỏ đã ngạo mạn và thanh lãnh, một bộ khí chất nghiêm túc lại toả sáng rực rỡ như thế, có thể khơi dậy dục vọng chinh phục nguyên thuỷ nhất của Alpha
Vinh Kinh nghe xong điều mình muốn nghe, lần nữa tiến vào trạng thái chờ.
Kỷ Nhạc Bình bên người Vinh Kinh rốt cuộc cảm thấy mình cũng không nên khẩn trương như vậy, lập tức giơ tay, ánh mắt Cố Hi khẽ nhúc nhích, nhìn một cái.
Khả năng bởi vì vấn đề lúc nãy quá nặng nề, Kỷ Nhạc Bình nói ra một vấn đề mà đa số người ở đây đều muốn biết: "Nếu, nếu như chúng em muốn cùng anh hợp tác, thì anh có bài xích sinh viên không?"
"Đương nhiên sẽ không, tiếp đó sẽ có một bộ phim mở thử vai, hoan nghênh mọi người tham gia." Cố Hi nháy mắt một cái, trong ánh mắt toả ra ánh sáng lung linh làm tim người khác đập thình thịch, đây là một người ở bất cứ nơi đâu cũng giống như là tản ra pheromone, dù cho trên người y không hề mảy may có chút pheromone nào lộ ra.
Đến Vinh Kinh cũng sẽ không tự chủ được đưa mắt nhìn cái con người chói mắt ấy, sau đó lại ngẩn người.
Một câu này vừa nói ra, bầu không khí trong nháy mắt biến động, ý tứ của Cố Hi chính là, ai cũng có cơ hội! Hiển nhiên Cố Hi là một ngôi sao tương đối có kinh nghiệm, có thể tự mình khống chế nhịp điệu.
"Đến người kế tiếp." Cố Hi cười khanh khách mà chỉ vào một người.
Đó là một Alpha có thân hình cao lớn cường tráng, hỏi một vấn đề cũng không tốt như lúc nãy: "Cố Hi, anh cũng sẽ thả rắm sao?"
Hiện trường tất cả đều xôn xao, tuy rằng không có ý tốt, nhưng rất nhiều người cũng hiếu kì Cố Hi là một người thanh nhã như thế, sẽ có nhu cầu sinh lý này hay không. (editor: Lạy chúa, Amen)
Cố Hi cười cười, sau đó làm ra một biểu tình kiềm nén: "Khi có người, tôi sẽ nhịn."
Đồng học dưới đài không khỏi nghĩ, có người thì nhịn lại là một điều lễ phép, lúc không có người thì bản thân tự do?
Cố Hi thật ngay thẳng, không giống như mấy tiện nhân yêu diễm ngoài kia.
Hiển nhiên đối với ác ý, Cố Hi đều có thể ứng xử rất tốt, dùng phương thức chân thực lại nhẹ nhàng để hoá giải.
Cố Hi liếc nhìn chỗ của Tân Gia Thuỵ, chiếm được nụ cười đắc ý như gió xuân của đối phương.
Cố Hi hơi siết chặt ngón tay.
"Được, người cuối cùng." Cố Hi nhìn một vòng rồi nhấc tay, vừa cười vừa chỉ về một phương hướng, "Đúng, hàng trước này có một bạn nam mặc một chiếc T shirt màu đen."
Vinh Kinh đang ngẩn người theo quán tính, mãi đến khi Kỷ Nhạc Bình bên người đẩy anh một chút, anh mới phát hiện tiêu điểm của toàn trường đều tập trung ở trên người mình.
Vinh Kinh nhìn trái nhìn phải, gì gì gì?
Tôi hả, tôi có giơ tay đâu?
Là Cố Hi nhìn lầm rồi, hay là do thân thể của mình phản bội ý chí của mình?
Cũng không biết có phải là ảo giác hay không, luôn cảm thấy tầm mắt Cố Hi đang ngậm lấy một tia chăm chú.
Vinh Kinh nhìn sắt mặt trắng bệch của Cố Hi dưới ánh đèn, thần sai quỷ khiến mà hỏi một câu: "Anh có đói không?"
Đột nhiên bị điểm danh, còn có chút chưa hoàn hồn.
Cố Hi có hơi kinh ngạc: "?"
Vinh Kinh: "Ý của tôi là anh có muốn đi ăn sáng không?"
Anh không có gì muốn hỏi, thời gian diễn thuyết cũng không còn nhiều lằm, nếu cơ thể không tốt thì cần gì phải cố gắng chống đỡ.
Tại thời điểm Cố Hi vào hội trường, Vinh Kinh đã phát hiện Cố Hi không được tự nhiên mà cong lưng mấy lần sau đó liền đứng thẳng, trong lúc diễn thuyết cũng ôm bụng mấy lần, bởi vì có bục đứng che chắn, động tác này thực ra cũng không quá rõ ràng.
Không phải là chưa ăn sáng, thì chính là đau bụng, diễn viên ngày đêm điên đảo là chuyện thường, Vinh Kinh chỉ tuỳ tiện hỏi một cái.
Cố Hi vẫn luôn tao nhã thong dong, ấy thế mà sắc mặt trong nháy mắt ngưng lại.
Thậm chí là kinh ngạc, Cố Hi quản lý rất tốt biểu tình, ít khi nào gặp sai lầm như vậy.
Đương nhiên, y rất nhanh lại khôi phục như lúc ban đầu.
Giọng nói của cậu ta...
Quả nhiên, âm thanh này mới là hàng chính chủ.
Tuyệt đối không phải bởi vì y cảm thấy Tuân Gia Thuỵ có chút hèn mọn.
Cố Hi không hề trả lời, im lặng trong thời gian hơi dài.
Giáo viên vừa nhìn thấy trạng thái Cố Hi có chút không đúng lắm, thật là giống như có dấu hiệu đói bụng đến muốn ngất xỉu, ra hiệu Tuân Gia Thuỵ đến thay thế, Tuân Gia Thuỵ đã đi lên sân khấu, lấy micro cười nói với Vinh Kinh: "Vị bạn học này là muốn mời Cố Hi ăn cơm phải không, nhưng Cố Hi còn chưa đáp ứng tôi đâu, cậu phải xếp hàng."
Tuân Gia Thuỵ lần nữa khuấy động bầu không khí, Cố Hi cũng vừa lúc lui ra hậu đài.
Chỉ là y chưa kịp nghỉ ngơi, trường học đã cho người đến hỏi Cố Hi đã ăn sáng chưa, có cần họ đi mua một chút không.
Người dẫn chương trình luôn mồm xin lỗi, vốn tưởng rằng Cố Hi khẳng định đã ăn rồi, nào hiểu được y vẫn luôn bị đói.
Cố Hi cười nói mình vốn là không ăn sáng, lập tức nói đến nhà ăn của trường học là tốt rồi, y đã lâu rồi không đến ăn, rất hoài niệm.
Cố Hi vẫn luôn có một cái tính tình kì lạ, nhất định phải làm cho xong việc mới có tâm tình ăn cơm, không làm tốt thì tình nguyện bị đói.
Rất nhanh đồ ăn sáng được đưa tới, Cố Hi kỳ thực đang rất đói bụng, nhưng vẫn vừa chậm rãi ăn bánh rán cùng trứng gà, vừa liếc nhìn ảnh tự sướng cùng vòng tay trên điện thoại di động.
Người đó chắc cũng không muốn bị mình tìm ra đi, nhưng làm sao bây giờ, anh giấu đi càng sâu, tôi lại càng muốn đem anh đào móc ra, nhìn anh rốt cuộc là chủng vật gì.
Vinh Kinh ở bên này đột nhiên bị chỉ điểm, lại hỏi một cái vấn đề không hiểu ra sao.
Vốn cũng không có gì, chỉ là một cái khúc nhạc dạo ngắn, cố tình lúc này Tuân Gia Thuỵ lại nói một câu: "Còn nữa, vẫn là hy vọng mọi người hỏi những vấn đề liên quan đến chuyên môn, cái này cũng là vì cân nhắc cho tương lai của các bạn."
Tuân Gia Thuỵ vừa mới nghe được Vinh Kinh mở miệng nói chuyện, lập tức cả người không thoải mái, gã cũng phát hiện rất nhiều người ở đây cũng chú ý tới điểm này.
Gã vượt qua một cuộc giải phẫu có xác suất thất bại lớn như vậy, cuối cùng mới làm ra được giọng nói này, thế mà đâu ra một giọng nói tương tự của một sinh viên Học viện Điện ảnh.
Hơn nữa thanh âm của đối phương, nghe càng thêm nguyên nước nguyên vị, càng thêm thuần hậu êm tai.
Cố lắm mới làm ra được giọng nói thật tự nhiên đến có thể xưng là ưu mỹ nhất, thế mà so với giọng trời sinh lại cách nhau cả một bầu trời.
Lời này đốt lên lửa giận của những người không có cơ hội phát biểu, tiếng bàn luận xôn xao vang lên bên tai Vinh Kinh.
"Giọng nói của cậu ta thật giống với đàn anh Tuân, là cố ý mô phỏng theo sao?"
"Cậu ta không muốn hỏi, sao lại giơ tay làm gì?"
"Là nghĩ muốn lấy lòng mọi người?"
"Đại khái là muốn thể hiện mình trước mặt Cố Hi, không nghĩ tới Cố Hi còn không thèm để ý đến hắn."
"Cố Hi sao có thể xem trọng mặt hàng này." Đầy là người vẫn luôn yêu Thích Ánh.
Ăn xong bánh, Cố Hi sờ sờ vào cái bụng không còn co giật, mới lần nữa đi về hướng dưới sân khấu.
Bởi vì y đến, khu khán giả lần nữa náo nhiệt.
Cố Hi vẫy vẫy tay với các bạn học, liếc nhìn phía Vinh Kinh, thấy đối phương hoàn toàn không để ý xung quanh, càng không chú ý đến sự tồn tại của mình.
Cố Hi phát hiện mọi người chung quanh thỉnh thoảng lại trợn mắt nhìn Vinh Kinh.
Cố Hi tìm đến một nhân viên công tác, nói vào lỗ tai hắn vài câu.
Nhân viên công tác đi đến hàng thứ ba, ở chỗ gần bọn họ nói: "Cố Hi nhờ tôi chuyển lời cho cậu, đúng là bận quá nên quên mất bữa sáng, cảm ơn."
Mãi đến khi có người đi tới bên cạnh mình, Vinh Kinh mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn qua, thấy ở xa xa Cố Hi đang hướng về phía mình gật đầu.
Kỷ Nhạc Bình hiếu kỳ: "Cậu làm sao phát hiện?"
Vinh Kinh: "Đoán."
Mọi người đang vểnh tai lắng nghe: "..."
Bọn họ cũng đã nên đoán một cái, liền thu hút được sự chú ý của Cố Hi! A, cậu ta đúng là một tâm cơ boy vô liêm sỉ!
Kỷ Nhạc Bình nhìn mấy người Alpha vừa nãy chế giễu Vinh Kinh lúc này trên mặt năm màu đều lộ ra: "Cậu xem sắc mặt của bọn họ kìa ha ha ha ha, mặt vả bôm bốp!"
Cố Hi nhìn Tuân Gia Thuỵ một chút, lại nhìn về phía Vinh Kinh một chút.
Bi ai phát hiện ra hai người này hôm nay đều mặc áo T shirt màu đen, độ cao tương tự đều là tới mét chín mươi, các người muốn tôi chết có phải không.
- ---
Editor: một chương dài từ 4500 đến 5000 từ, muốn thàiiiii
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT