Vinh Kinh đi đến văn phòng khoa diễn xuất ở lầu bốn, muốn tìm giáo viên chủ nhiệm – thầy Hồ, nghe một chút ý kiến của ông về nguyên chủ.

Thầy Hồ trước đó hết lòng vì nguyên chủ mà đề xuất hắn làm nam chính trong báo cáo diễn xuất, cuối cùng lại bị lật xe, vị giảng viên này sau đó cũng trở thành đối tượng bị chê cười trong mấy năm liền, thế nhưng từ tận đáy lòng của ông vẫn như trước luôn cổ vũ nguyên chủ dũng cảm đánh vỡ sợ hãi, thử đối mặt với ống kính lần nữa.

Bên cạnh nguyên chủ vì có một con người nhiệt thành như vậy, nên từ đầu đến cuối cũng không đến mức mất hết hi vọng.

"Em tìm lão Hồ?" thầy Chương – giảng viên bộ môn Ngôn ngữ hình thể, nhìn gương mặt rất bắt mắt của Vinh Kinh, nhận ra đó là người bị giới sinh viên gọi là "Vinh sự cố", "Gia đình của ông ấy xảy ra chuyện, ngày hôm nay bị 110 đưa đi nhận thi thể, haizz, người tốt nhưng sao lại không được báo đáp."

Bởi vì nghĩ đến trước mặt mình là sinh viên, ông cũng không muốn nói thêm gì nữa.

"Nhận thi thể?" Vinh Kinh bỗng nhiên nghĩ đến ở tàu điện ngầm nhìn thấy tin tức khẩn cấp kia.

"Cụ thể thầy cũng không rõ lắm, có chuyện gì chờ ông ấy trở lại rồi hẵng nói."

Một lát sau, thầy Chương nhớ ra cái gì đó, kéo xuống giấy ghi chú dán trên bàn làm việc, mặt trên có cơ hội mà thầy Hồ đã tranh thủ cho Vinh Kinh, một cơ hội thử vai.

"Ông ấy thường xuyên nhắc tới em, em cũng có lương tâm, tốt nghiệp cũng không quên trở lại thăm ông ấy. Lớp các em đa số đều có đường ra, trước đó ông ấy có nói qua nếu em còn muốn trở lại đây có nghĩa là không có bỏ cuộc, đây là một cơ hội tốt, đừng bỏ lỡ." Thầy Chương vỗ bả vai của Vinh Kinh,"Nhóc, ông ấy nhờ thầy chuyển lời cho em: Thời trẻ qua mau, diễn xuất cũng giống với nhân sinh, không có người nào vĩnh viễn thắng cuộc, cũng không có ai vĩnh viễn thua."

E rằng chỉ có người đã từng trải qua sóng to gió lớn, mới nói ra được những lời dư vị dài lâu.

Vinh Kinh chậm rãi xiết chặt tờ giấy, bỗng nhiên nghĩ đến đời trước cha mẹ cũng từng nói với anh những lời tương tự.

Đó là khi anh lỡ mất giải thưởng người mới, lại liên tiếp mất đi giải thưởng cho nam phụ. Ba năm được đề cử bảy lần, lại không thu hoạch được một chút gì, bị người ta chê cười.

Cha mẹ nhưng xưa nay vẫn đối với anh tràn đầy tự tin, từ nhỏ đã nói với anh có thiên phú diễn xuất, tuy rằng vào nghề muộn, nhưng nếu có thể vượt qua khúc ngoặt này, sẽ trở thành niềm tự hào của bọn họ.

Anh đương nhiên cũng muốn cha mẹ mình tự hào, dùng hết sức của mình.

Vinh Kinh tiếp tục ổn định bản thân, hơn một năm mới lấy được chiếc cúp đầu tiên trong đời mình, sau đó mới có càng ngày càng nhiều giải thưởng.

Anh mãi mãi nhớ đến hình ảnh cha mẹ mang đầy nước mắt mà nhìn anh đứng trên sân khấu nhận giải, đó là vui mừng, là tự hào.

Vừa tới thế giới này, anh nghênh đón những biến hoá nhiều đến không đếm xuể, làm sao có thời gian để mà lo lắng.

Mà lời nói tương tự này, lập tức gợi lên nỗi nhớ nhà sâu đậm, cảm giác cô tịch hoá ra vẫn luôn ở đó.

Người nhà của anh, tất cả sự nghiệp ở thế giới cũ, Vinh Kinh che lại đôi mắt có điểm ướt át.

Muốn trở về quá.

Cố Hi rốt cuộc là ai? Trong đầu phảng phất có một tầng màng mỏng, như thể có một quy tắc nào đó hạn chế không cho anh nhớ tới.

Vinh Kinh có hơi mê man mà từ cổng trường đi ra đường, anh suy tư tại sao mình lại trở thành Vinh Kinh.

Còn anh nguyên bản, chẳng lẽ đã chết?

Sau khi kết thúc diễn thuyết, Cố Hi liền đáp ứng lời mời của nhân viên trường, cùng giao lưu với sinh viên khoa diễn xuất ở sân luyện tập, cũng hoàn thành một ít quay chụp.

Thời điểm đi ra khỏi trường học, nhìn thoáng qua lại thấy sinh viên thần bí kia đang bước đi như một con cừu non lạc đường.

Cố Hi cảm thấy thấy bản thân đã rất lý trí, không đem tính khả thi của người này lên đến 80%. (editor: ok anh, từ 79.99999% lên 80% nó nhiều ghê luôn ó:))))

Y muốn quan sát lại một chút, mà chung quy phải có được cơ hội gặp mặt.

Trong thời khắc do dự, nhìn thấy người kia một bên nhận điện thoại, một bên đang đi bị mấy đồng học nô đùa đụng phải, tay không cầm chắc nên sách rơi xuống khắp nơi.

"Thật không tiện, phiền mọi người tạm dừng quay chụp." Cố Hi kêu nhân viên công tác dừng lại.

Vinh Kinh tiếp được điện thoại của Thích Ánh, đã là lần thứ năm gọi điện, lúc xem diễn thuyết đã gọi bốn lần.

Vinh Kinh tưởng có chuyện gì gấp, nếu không thì với cái tính tình mắt cao hơn đầu kia của Thích Ánh, căn bản không có khả năng gọi điện thoại cho nguyên chủ. Vinh Kinh cuối cùng cũng nhận điện, Thích Ánh giận dỗi không có chỗ phát tiết, hỏi anh vì sao thời gian trôi lâu như vậy, lại không đi thử vai, có biết hay không bởi vì Vinh Kinh, mình bây giờ không có cách nào bàn giao.

Vinh Kinh mới nhớ ra cái tin nhắn kia, thì ra là Thích Ánh nhắc anh đi thử vai, tối hôm qua gửi đến.

Cũng do nguyên chủ không thể từ chối mình, nên Thích Ánh không nghĩ đến Vinh Kinh là cố tình không để ý.

Vinh Kinh nhớ tối qua có tin nhắn, nhưng vì lúc đó chuyên tâm xem phim, dư quang quét đến là tin nhắn của Thích Ảnh, liền trực tiếp bỏ qua.

Thích Ánh cảm thấy bản thân ngày hôm nay vận xui phủ đầu, vốn là kim chủ kéo cậu đến công ty giải trí của Tạ gia xin tài trợ, nhưng hôm nay cậu lại hay tin Tạ gia đột nhiên rút lại tiền.

Cậu không biết có phải là do ngày hôm qua mình ngu dại mà tự giới thiệu mình, chọc giận Tạ Lăng.

Cậu sáng sớm nay đã đến chờ dưới toà công ty, muốn xin lỗi xem có cứu vãn được hay không, mà chờ tới bây giờ đến một góc áo của Tạ Lăng còn chưa chạm được, nhân viên lễ tân vẫn luôn cười nói nếu không có hẹn trước thì không thể gặp.

Cậu vốn cho rằng mình nếu kiên trì chờ đợi, ít nhất có thể chiếm được một chút đồng tình, nào nghĩ tới Tạ Lăng là loại Alpha lạnh lùng vô tình, không ăn nổi thể loại này.

Bên này lại nhận được tin Vinh Kinh không đi thử vai, cho rằng Vinh Kinh cố ý, ngữ khí đương nhiên rất không tốt.

Vinh Kinh cũng không có dự định để lỗ tai của mình phải chịu đựng tạp âm: "Thích Ánh, đầu tiên cậu phải hiểu rằng, hôm qua tôi không đáp ứng cậu."

Ít nhất cũng phải hỏi qua ý kiến của tôi thì mới được quyết định.

Thích Ánh cười lạnh: "Nếu như không phải cân nhắc anh trước đây đối xử với tôi cũng không tệ lắm, anh cho rằng tôi sẽ cho anh cơ hội này sao. Tôi thật sung sướng khi đã chia tay với anh, Vinh Kinh, tôi cho anh biết -----"

Vinh Kinh bị người va vào, sách rơi trên đất, màn hình điện thoại di động bị cái gì đụng vào, chuyển thành loa ngoài:

"Anh coi như có gởi một ngàn cái CV cũng sẽ không một đoàn phim nào muốn anh, anh cả đời này là một thằng loser!"

Đồng học, cậu cũng thật là quá phận!

Anh nghĩ rằng nguyên chủ thật đúng lưu luyến si mê quá mức, thêm vào đó Thích Ánh là một người rất khó chơi, như một dây leo hút máu người, nguyên chủ đương nhiên bị hút đến gần khô máu, lúc này mới bị thả ra.

Vinh Kinh còn chưa quen thuộc với thế giới này, không muốn để cho đối phương chiếm lợi lại quấn lấy mình nên vẫn luôn chỉ giữ im lặng, ngược lại chia tay càng tốt.

Vinh Kinh vừa định đáp lời, lại thấy một cánh tay cốt cách thanh tú cầm lấy điện thoại di động, nói với đầu kia: "Tôi là nhân viên công tác của đoàn phim [Hoàng quyền], đã chính thức gửi lời mời đến đồng học Vinh Kinh tham gia thử vai, hiện tại cậu ấy có việc cùng chúng tôi trao đổi, vui lòng gọi lại sau."

Nói xong, nhanh chóng gọn gàng cúp điện thoại.

Hừ, ta đây nghĩ tất cả biện pháp để tìm ân nhân, đó là người mà mi có thể tuỳ tiện giẫm lên sao?

Ta đồng ý chưa?

Chờ cúp xong, lúc này mới nhớ tới chính mình vừa nãy kích động.

Cách một lớp kính râm, thấy Vinh Kinh đang nghi hoặc nhìn mình, ôi, quá, quá xấu hổ rồi, làm sao để ending bây giờ.

Chẳng lẽ lại nói tôi là Cố Hi, là người vừa nãy mà cậu nói tôi nên đi ăn sáng, tôi thấy cậu gặp khó khăn nên tới xem một chút, sau đó không nghĩ đến lại nghe được một đoạn như vậy, tôi cũng không muốn dò xét việc riêng tư của cậu, nếu nghe được lại không làm chút gì đó, lại cảm thấy hổ thẹn lương tâm.

Ặc, nhìn qua nhìn lại, không một câu nào phù hợp với hình tượng công chúng của y.

Điều kiện quan trọng của thần tượng là gì, đó chính là quản lý tốt hình tượng của bản thân, giống như y dù có mệt mỏi đến đâu đi nữa, khi gặp người đều mãi mãi rạng rỡ.

Y kỳ thực không nên xuống xe.

Cố Hi ngồi xổm xuống nhặt sách, phủi phủi chút bụi.

Giống như y đã từng nhặt cái vòng tay kia, tỉ mỉ mà không cho chúng nó dính lên một chút bụi trần.

Vinh Kinh nhìn động tác cẩn thận như vậy, có chút kinh ngạc mà nhìn Cố Hi một cái.

Cố Hi sửa sang mấy cuốn sách xong, đưa cho Vinh Kinh, thấy Vinh Kinh vẫn nhìn mình, liền cúi đầu.

Chỉ hy vọng nào là mũ lưỡi trai kính râm khẩu trang, cũng bởi vì sau trận bóng rổ thay đổi một bộ quần áo, sẽ không để đối phương nhận ra.

Vinh Kinh dường như nhìn thấu sự bối rối của y: "Anh nói đoàn phim đang tuyển người, có thật không?"

Cố Hi cảm giác đối phương không nhận ra mình, thái độ cũng trở nên tự nhiên hơn: "Đúng, xin lỗi vì lúc nãy đã tự ý làm chủ cho cậu, cậu muốn gọi điện trả lời lại không?"

Trang phục này rất được nhiều người trong Học viện Điện ảnh mặc, thêm vào đó y cố ý cải biến giọng nói, thật sự là không nhận ra y?

"Không sao, anh là cơn mưa đúng lúc." Vinh Kinh cũng không ngại, anh cũng không phải là không nhịn ra phần thiện ý kia.

"Vậy... cậu có muốn tới thử hay không?" Cố Hi thở phào nhẹ nhõm, thật sự là không nhận ra, lại khó giải thích được mà cảm thấy mất mát.

Nghe ý tứ của đầu bên kia điện thoại, người trước mắt nếu không phải vì diễn xuất gay go thì cũng là thanh danh gay go, Cố Hi dự định rảnh rỗi sẽ dạo qua diễn đàn trường học nhìn một chút.

Mặc khác chính là các đồng học dường như bài xích anh, này đã có thể nói rõ ra một vài vấn đề, khả năng cao là có móc nối với nhân phẩm.

Mà Cố Hi sẽ không đánh giá một người chỉ dựa trên vài điều, lại như y cảm thấy Tuân Gia Thuỵ phẩm tính chẳng ra sao, nhưng không có nghĩa là sẽ không có tính khả thi cứu mình, hơn nữa quan trọng nhất là phần lớn điểm mấu chốt của Tuân Gia Thuỵ đều tương xứng.

Nếu như là Tuân Gia Thuỵ, sau khi y trả lại ân tình, thanh toán xong sẽ đi ngay.

Hiện tại, cũng như thế không hoàn toàn phủ định Vinh Kinh, người mà y chỉ bằng trực giác mà đánh giá đến 79.99999%.

Lại nói cũng chỉ là cho cái cơ hội, buổi thử vai của bọn họ đúng là để chọn người bên ngoài, nếu như Vinh Kinh không qua được, vậy thì giới thiệu cũng vô ích. Nghĩ xong xuôi liền lấy ra danh thiếp của đạo diễn, nhìn Vinh Kinh nhận lấy danh thiếp, biểu tình không một chút kích động, y bỗng nhiên bỏ thêm một câu: "Thật ra nam chính của bộ phim này, rất ưa nhìn."

Ôi, Cố Hi ơi mi đang nói cái gì vậy, tại sao lại là vấn đề này.

Cố Hi ngượng ngùng che kín mặt, giờ khắc này chỉ hy vọng Vinh Kinh hoàn toàn không nhận ra mình.

Nhận được bộ phim này, diễn một vai đại nam chính, cũng là cơ hội cho Cố Hi lần nữa diễn vai chính, y cực kỳ xem trọng.

Vinh Kinh cho rằng nam chính đẹp thì cũng không liên quan gì đến việc anh có đi hay không. Anh cũng không phải nữ chính, làm gì muốn quan tâm cái này.

Vinh Kinh suy nghĩ là theo quán tính từ kiếp trước, không biết rằng nam chính ở đây cũng có thể chia thành ba giới tính. Vai đối diễn cũng không nhất định là nữ chính, cũng có thể là một nam chính khác.

Vinh Kinh nhìn người kia ngồi lên một chiếc xe bảo mẫu, cuối cùng cũng chậm nửa nhịp mà phản ứng lại.

Vừa nãy có linh cảm, người kia phải chăng là Cố Hi?

Vinh Kinh mở điện thoại, cho Thích Ánh vào danh sách đen.

Một bên xoá Thích Ánh, một bên nghĩ người có địa vị cao hàng đầu như Cố Hi lại giúp một người địa vị thấp như mình nhặt sách ư, còn đề cử mình tiến tổ?

Vinh Kinh, xuống đất đi.

Vinh Kinh nhìn danh thiếp Cố Hi đưa, sau đó nhìn lại số điện thoại mà thầy Hồ giới thiệu, phát hiện giống nhau.

Thật là khéo?

Vinh Kinh nghĩ đến tối nay còn có tiệc rượu, mà quần áo của anh đâu?

Là do Chu Hưởng giúp anh lấy, sau đó...sau đó Chu Hưởng quên mất.

Thư ký vạn năng trong truyền thuyết, Chu bí thư anh không phải nói là có quên cái gì cũng sẽ không quên chuyện của ông chủ sao?

Chu Hưởng nào có quên, giờ khắc này anh đang nhìn chằm chằm nghiên cứu mấy cái túi mua sắm.

Chu Hưởng liếc nhìn trong văn phòng, phó tổng thỉnh thoảng lại xem điện thoại di động, phó tổng giờ khắc này chắc là lại xem vòng bạn bè của em trai, vì ảnh chân dung của em trai mà phát ngốc một lúc, thỉnh thoảng khoé miệng còn cong cong, tiếp theo lại xử lý công vụ.

Ông chủ của mình chính là loại thẳng A, không tinh tế, không nhu tình, không săn sóc, con người sắt thép khó chiều.

Đụng phải tiểu thiếu gia cũng là loại không thèm chủ động, giống như tinh cầu va chạm với địa cầu, một lời không hợp có thể chiến tranh lạnh đến thiên hoang địa lão.

Ai cũng không chịu nói thật, làm sao biết trong lòng họ nghĩ gì, này không phải sẽ tạo ra tầng tầng lớp lớp hiểu lầm sao?

Nếu như tiểu thiếu gia vẫn luôn không thay đổi nhận thức như cũ, e rằng đôi huynh đệ này cả đời đều sẽ như người dưng nước lã.

Không một người nào chịu đi ra trước một bước, làm sao có khả năng xuất hiện sự thay đổi.

Chỉ là anh không nghĩ tới, bước đi này lại do người luôn ghét bỏ Tạ Lăng – Vinh Kinh, tiên phong bước ra.

Chu Hưởng suy nghĩ một chút, gửi một tin nhắn cho Vinh Kinh, nói rằng mình quên mất trả quần áo cho cậu, nhưng bây giờ không đi được, tiểu thiếu gia có thể tới công ty một chuyến hay không.

Vinh Kinh đang nghĩ ngợi về vấn đề này, nhìn thấy tin nhắn của Chu Hưởng, đón một chiếc taxi.

Đang muốn tìm tư liệu liên quan đến [Hoàng quyền], lại chú ý tới tài xế đặt ở trước kính chắn gió là giấy phép lái xe và chứng chỉ hành nghề.

Bởi vì có sáu loại giới tính, lại có Omega hiếm hoi, tài xế taxi ở thế giới này phần lớn là từ công ty chính quy đi ra.

Vinh Kinh nghĩ tới điều gì đó, móc ra bức ảnh hôm qua chụp tài xế kia, lúc đó là tuỳ tiện bắt ở ven đường, không có gọi điện trực tuyến, cũng không đưa cho anh biên lai taxi.

Nhưng anh vì đề phòng, đã chụp ảnh giấy phép lái xe và biển số xe của người kia.

Vinh Kinh cẩn thận so sánh, tuy rằng lúc đó ánh sáng không tốt, nhưng vẫn có thế nhìn ra rất rõ ràng, cái ảnh chụp kia không có giấy phép lái xe, hơn nữa cách thức cũng không giống nhau lắm.

Thừa dịp dừng đèn đỏ ở giao lộ, Vinh Kinh lấy ảnh chụp cho tài xế xem, tài xế nhìn một hồi rồi nói: "Đây không phải là do công ty chúng tôi cấp. Chúng tôi đi đâu cũng phải có giấy phép, giấy chứng minh nhân dân, còn đó chắc là xe tư nhân đi chui."

Xe đi chui nghiêm chỉnh mà nói là không được phép, nhưng bởi vì không cần lệ thuộc công ty, cũng rất được một số người tạm thời thất nghiệp hoan nghênh, thêm vào đó nó so với xe chính quy thu lệ phí thì tiện nghi hơn, buổi tối khi quản lý giao thông nới lỏng, thỉnh thoảng sẽ xuất hiện, rất khó quản lý, không làm ra chuyện lớn thì mọi người cũng đều mắt nhắm mắt mở.

Mà nếu như đúng là xe đi chui, căn bản không cần phải giả làm giấy chứng nhận, đây là làm điều thừa.

Vinh Kinh nghĩ đến người ngày hôm qua, nhớ đến ánh mắt hắn nhìn Omega áo đỏ.

Một loạt dấu hiệu, cũng làm cho anh thấy được không thể cứ mặc kệ, nhờ tài xế chuyển đường trước tiên đi một chuyến đến đồn cảnh sát.

Từ đồn cảnh sát đi ra lại đến công ty Tạ Lăng thì đã muộn lắm rồi, lúc này Thích Ánh chờ đợi Tạ Lăng đã một ngày còn chưa thấy người, chỉ có thể không cam lòng mà rời đi.

Thời điểm Vinh Kinh đến đã nói một tiếng với Chu Hưởng, chị gái lễ tân xinh đẹp dịu dàng hướng dẫn anh đăng ký tên.

Bên này Vinh Kinh vừa mới viết tên, bên kia Chu Hưởng đã đến dưới lầu.

Nói với nhân viên lễ tân: "Đây là tiểu thiếu gia, trước đây đều đi học, không tới công ty. Hiện tại làm quen một chút, cũng đừng hỏi cậu ấy đăng ký nữa."

Mấy người lễ tân vốn tưởng rằng Vinh Kinh là diễn viên mới ký kết với bộ giải trí, chỉ cảm thấy sắc đẹp nghịch thiên, ăn mặc cũng rất thoải mái tuỳ tính, nào có biết cái người này lại điệu thấp như vậy, lại còn đường hoàng viết tên, Tạ tổng là nơi nào tìm được một em trai bé ngoan như vậy chứ.

Các cô bị Chu Hưởng chọc cười, cùng nhau chào hỏi Vinh Kinh: "Xin chào tiểu thiếu gia."

Vinh Kinh đời trước sinh ra ở diễn nghệ thế gia, cảnh tượng hoành tráng gặp qua không ít, mà những người anh quen biết cũng không như vậy. Bị mấy Omega nữ chào hỏi mà giống như chọc ghẹo, hai cái tai của anh đều đỏ.

Vinh Kinh chưa từng yêu đương, có chút không chống đỡ được, bước nhanh cùng Chu Hưởng rời đi.

Đằng sau là một mảnh tiếng cười, Chu Hưởng thấy Vinh Kinh được đón chào như thế, hỏi: "Tiểu thiếu gia, ngài thích dạng Omega nào?"

Chu Hưởng thật xứng chức trợ lý, vì muốn giúp ông chủ hoá giải ngăn cách huynh đệ mười ngàn năm, đương nhiên phải bắt đầu bằng sự thấu hiểu.

Vinh Kinh: "Tại sao không thể là Alpha?"

Bởi vì dưới cái nhìn của anh, nam A cùng nam O đều là đàn ông, này khác nhau chỗ nào? Tại sao một bên chỉ có thể làm vợ, thế giới các người không thể kỳ thị giới tính như thế.

Vinh Kinh phát ra linh hồn tra hỏi, anh chỉ là thuần tuý nghi hoặc.

"Này, ngài muốn nhất định phải là...cũng không phải không được, không không, thật sự không thể được!" Chu Hưởng khó có thể tưởng tượng ra cái hình ảnh kia.

Chu Hưởng khiếp sợ nhìn Vinh Kinh, anh có nên nói cho Tạ tổng biết hay không, tiểu thiếu gia có khả năng là đồng tính luyến ái?

Hình như không thích Omega, chỉ yêu thích Alpha!?

Vinh Kinh không biết, chỉ vì câu nói này, mà dễ dàng đập vỡ tam quan của Chu Hưởng.

Anh là dựa theo quan niệm đời trước mà hỏi, thậm chí cũng không thấy được điều mình hỏi có vấn đề gì.

Chu Hưởng mang theo Vinh Kinh vào thang máy chuyên dụng lên tầng cao nhất 26.

Sau đó cố gắng trấn định mà vào phòng giải khát rót ly sữa bò, lấy chút điểm tâm lại đậy.

"Phó tổng vẫn còn đang họp, tiểu thiếu gia nếu như không vội, có muốn chờ phó tổng cùng đi hay không?" Khi Chu Hưởng hỏi, còn có hơi thấp thỏm, trước đây Vinh Kinh tuyệt đối sẽ không đồng ý ngồi cùng chiếc xe với Tạ Lăng.

Vinh Kinh nhìn thời gian, hành trình sắp tới đều liên quan đến Tạ gia, cũng sẽ đồng ý.

Tạ Lăng giải tán cuộc họp, nét mặt nghiêm túc, cau mày, trưởng bộ phận phía sau rất chi là kinh hồn bạt vía, lần này dự án họ phụ trách thua lỗ rất nhiều, cần tập đoàn lấp lỗ thủng.

Đây là dự án mà Nhị thiếu gia phụ trách, nhưng cuối cùng lại muốn Tạ Lăng kết thúc giùm.

Đi đến cửa phòng làm việc, bước chân Tạ Lăng dừng lại, nhìn thấy em trai nhỏ đang nằm ngủ trên ghế sô pha.

Tạ Lăng không có một chút biểu tình mà tiến vào văn phòng, nói với Chu Hưởng đang chỉnh lý văn kiện: "Cậu, lại đây."

Chu Hưởng đi tới.

"Véo tôi một cái, càng mạnh càng tốt."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play