Vân Trân nghe xong, cảm tạ bọn họ, cùng Bát sư huynh rời khỏi.

"Ta muốn tới cửa hàng son phấn kia." Vân Trân nói.

"Ngươi đang nghi ngờ gì sao?" Bát sư huynh hỏi.

"Đi rồi biết."

Dứt lời, Vân Trân nâng bước đi về phía cửa hàng son phấn.

Cùng thời gian, Triệu Húc dẫn theo Nguyên Bảo cũng đi tới đó.

...

Cửa hàng son phấn kia tên Phù Hương quán.

Nghe nói là vì bà chủ tên Phù Hương nương tử.

Thời điểm Vân Trân và Bát sư huynh tới bên ngoài Phù Hương quán, vừa lúc gặp chủ tớ Triệu Húc chạy tới.

"Tô công tử, trùng hợp như vậy. Sao đi đâu cũng gặp ngươi vậy? Chắc không phải ngươi đang theo dõi chúng ta đấy chứ?" Bát sư huynh nhìn thấy Triệu Húc, liền không cho sắc mặt tốt.

Có lẽ, hắn vẫn còn ghi hận những ngày bị người Tô gia đuổi giết.

"Nếu trùng hợp, vậy vì sao không phải là các ngươi theo dõi nhà ta, mà là thiếu gia nhà ta theo dõi các ngươi chứ?" Nguyên Bảo đứng cạnh Triệu Húc, bất mãn nói, "Nực cười! Các ngươi cho rằng mình là ai..."

"Nguyên Bảo." Triệu Húc gọi Nguyên Bảo lại.

Nguyên Bảo ngậm miệng, làm mặt quỷ với Bát sư huynh.

Bát sư huynh nhướng mày, định bắt lấy bả vai Nguyên Bảo.

"Sư huynh." Vân Trân giơ tay cản hắn lại.

Bát sư huynh khinh thường hừ mấy tiếng, quay đầu đi.

"Tô công tử, thật trùng hợp." Vân Trân mỉm cười, gật đầu với Triệu Húc.

Rõ ràng giống nửa đoạn trước Bát sư huynh nói, nhưng nghe từ chỗ Vân Trân liền ít đi cảm giác hùng hổ dọa người cùng cố ý khiêu khích.

Triệu Húc chào hỏi nàng.

"Tô công tử tới đây để..." Vân Trân lại hỏi.

"công tử nhà ta tới cửa hàng son phấn đương nhiên là để mua phấn mặt cho phu nhân nhà ta, bằng không ngài ấy tới đây làm gì?" Lúc này, Nguyên Bảo chuyển lửa giận từ Bát sư huynh sang Vân Trân, "Thiếu gia nhà ta rất yêu thương thiếu phu nhân nhà ta đấy! Ra ngoài cũng không quên mua đồ cho thiếu phu nhân nhà ta. Không giống một số người, chút lễ phép cũng không có..."

Sau đó Nguyên Bảo còn nói nữa, nhưng Vân Trân đã không có tâm tư để nghe.

Trong đầu nàng chỉ dừng lại ở câu thiếu gia nhà hắn rất yêu thương thiếu phu nhân nhà hắn. Nàng nhìn Triệu Húc, tuy ngăn cản Nguyên Bảo cố ý khiêu khích, nhưng hoàn toàn không phủ nhận lời Nguyên Bảo nói, chuyện hắn tới cửa hàng son phấn là để... Mua phấn cho phu nhân của hắn.

Bọn họ hiện tại chắc là hạnh phúc hòa hợp hơn tưởng tượng của nàng.

Trái tim Vân Trân đột nhiên đau đớn.

Không!

Không thể tiếp tục nghĩ nữa!

Không phải nàng đã quyết định không nghĩ tới chuyện ở kinh thành, không nhớ lại quá khứ sao?

Giống như bây giờ, nàng nên quên đi, nên thể hiện bình thường một chút, bình thường một chút... Cứ như vậy, mỉm cười tiếp nhận lời Nguyên Bảo nói, khen phu nhân nhà hắn là nữ nhân hạnh phúc, khen hôn nhân của họ rất đẹp, rất đẹp...

...

Hành trình tới Phù Hương quán không có thu hoạch gì.

Bà chủ Phù Hương nương tử chỉ là người bình thường, không hề biết võ công. Mà phấn mặt trong Phù Hương quán cũng không có vấn đề, ngoại trừ hương phấn mặt thơm hơn những nơi khác thì dường như không có chỗ nào đặc biệt.

Vừa nãy thiếu nữ kia nói sau khi dùng phấn mặt của Phù Hương quán sẽ cảm thấy mình là cô nương đẹp nhất trong trấn, chẳng lẽ đây chỉ là tác dụng tâm lý của các thiếu nữ?

Manh mối đứt đoạn tại đây.

Trước khi rời đi, Vân Trân mua mấy hộp phấn.

Lúc trả tiền, nàng phát hiện trong tay Triệu Húc cũng cầm một hộp phấn.

Nàng nhìn một chút, sau đó nhanh chóng dời mắt đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play