Nếu chỉ có nam nhân mặt trắng mù, vậy có thể là trùng hợp. Nhưng hiện tại ba người đều bị mù thì có hơi kỳ lạ.

Chẳng lẽ, manh mối có liên quan tới người mù sao?

Rất nhanh, hắn lại nghĩ tới một manh mối Ngư Bạch Khâu nhắc trong thư.

Hương nữ nhân.

Hương nữ nhân tượng trưng cho cái gì?

...

Sáng sớm hôm sau, Vân Trân vừa định nói với cha mẹ Thiết Trụ chuyện dọn đến khách điếm, trong trấn lại có thiếu nữ mất tích.

Vân Trân và Bát sư huynh nhìn nhau.

Lại ra tay!

Bọn họ theo Thiết Trụ tới nhà có nữ nhi mất tích.

Thiếu nữ mất tích lần này là nữ nhi nhà bán thịt trong trấn, tên Thúy Thúy.

Theo cha mẹ Thúy Thúy kể, tối qua Thúy Thúy trước lúc về phòng vẫn còn bình thường. Nhưng sáng nay, bọn họ không thấy Thúy Thúy ra, còn tưởng Thúy Thúy đang ngủ, nên mặc nàng. Nhưng tới giờ ăn sáng, Thúy Thúy vẫn chưa ra ngoài, mẫu thân Thúy Thúy liền vào phòng gọi.

Lúc này, bà mới phát hiện Thúy Thúy mất tích.

Chăn đệm trên giường chỉnh tề, giống như tối qua căn bản không có ai ngủ ở đây.

Cha mẹ Thúy Thúy tìm khắp trấn cũng không thấy Thúy Thúy đâu, nghĩ tới nửa tháng trước A Châu nhà Thiết Trụ cũng mất tích, lập tức ngồi trong sân nhà khóc lớn.

"Mẫu thân Thúy Thúy, bà đừng lo lắng. Có lẽ Thúy Thúy chỉ đi đâu chơi thôi."

"Đúng vậy! Thúy Thúy nhà bà sức lực lớn như vậy, cho dù là nam nhân cũng thua kém, ai dám làm hại nàng ấy?"

"Nói không chừng lát nữa sẽ trở về!"

Bên cạnh còn có người đang an ủi mẫu thân Thúy Thúy.

Vân Trân và Bát sư huynh đứng trong đám người, trong lòng lại cảm thấy tỷ lệ Thúy Thúy tự trở về rất nhỏ, chỉ sợ cũng mất tích giống A Châu.

"Đi thôi, tới khách điếm trước." Bát sư huynh vỗ vai nàng.

"Ừ." Vân Trân gật đầu, định cùng hắn rời đi.

Ngay khi vừa ra khỏi đám người, bọn họ liền thấy hai thiếu nữ đang an ủi một thiếu nữ khác ở chỗ ngoặt.

"Ngươi đừng tự trách nữa. Thúy Thúy mất tích không liên quan tới ngươi."

"Đúng thế đúng thế! Nếu hôm qua nàng ấy tới sớm một chút thì đã không bỏ lỡ."

"Tuy là nói như vậy..." Thiếu nữ đứng giữa do dự, "Nhưng nếu ta sớm biết Thúy Thúy sẽ mất tích, hôm qua ta chắc chắn sẽ nhường hộp phấn mặt kia cho nàng ấy..."

"Ta nghe ba người nói đến phấn mặt, phấn mặt gì?" Vân Trân nghe tới đây, liền tới hỏi.

Mấy thiếu nữ nhìn nhau, sau đó kể lại chuyện xảy ra hôm qua.

Thì ra cả ba đều là bằng hữu của Thúy Thúy.

Từ sau khi trong trấn có một cửa hàng son phấn khai trương, tỷ muội các nàng đều thành khách quen ở đó. Thiếu nữ áy náy kia kể, phấn mặt rất có hiệu quả, sau khi dùng, bọn họ lập tức cảm thấy mình là nữ nhi đẹp nhất trong trấn.

Hôm qua, cửa hàng son phấn ra mắt mặt hàng mới.

Thúy Thúy tới muộn, hộp phấn cuối cùng bị thiếu nữ kia mua mất.

Thúy Thúy tức giận.

Hôm nay, thiếu nữ mua hộp phấn cuối cùng kia nghe nói Thúy Thúy mất tích, cảm thấy sự việc có liên quan tới mình. Hai thiếu nữ còn lại đang an ủi nàng ấy.

Vân Trân nghe xong, lại hỏi: "Cửa hàng son phấn mà ba người nói có phải cửa hàng làm ăn rất tốt gần đền thờ không?"

"Đúng đúng đúng, chính là cửa hàng đó!" Các thiếu nữ gật đầu.

"Ta muốn hỏi thêm một câu, A Châu trước khi mất tích có tới cửa hàng đó không?" Vân Trân hỏi.

"A Châu sao..." Các thiếu nữ nhìn nhau, "Hình như có."

"Vậy còn Miêu Miêu ở phía Tây thị trấn?"

Các thiếu nữ lắc đầu, nói tính tình Miêu Miêu có hơi cổ quái, ngày thường các nàng đều không chơi với nàng ấy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play