"Không được, ta quá cao hứng! Thật sự quá cao hứng! Chúng ta tới uống rượu được không? Không biết sư phụ giấu rượu ở đây bao lâu rồi nhỉ? Chúng ta mau đào tất cả lên, đêm nay uống thật thống khoái, coi như chúc mừng ngươi tỉnh lại được không?"

Vân Trân ngửa đầu, chờ mong nhìn hắn.

Lệ Vô Ngân đưa tay, nhẹ nhàng lau nước mắt trên mặt nàng, trong đôi mắt đen nhánh thoáng hiện lên một tia trầm tư Vân Trân không phát hiện: "Được."

"Ha ha ha ha... Mau tới đây, ta dẫn ngươi đi tìm! Thời điểm ta tới kinh thành, rõ ràng đã dặn sư phụ phải trông chừng ngươi, ông ấy cũng đồng ý, kết quả không ngờ, lão tửu quỷ kia thế mà lén giấu không ít rượu ngon... Có lẽ ngày thường, ông ấy uống không ít..."

Vân Trân hưng phấn kéo Lệ Vô Ngân đi tới nơi Độc Thủ Y Tiên giấu rượu.

Có điều những lời nàng nói thật sự oan uổng cho lão nhân gia.

Số rượu này không phải ông ấy xuống núi vơ vét, mà nửa năm qua, những bằng hữu trên giang hồ của ông ấy nhờ người mang tới. Lệ Vô Ngân vẫn chưa tỉnh lại, Độc Thủ Y Tiên muốn chiếu cố hắn, sợ mình uống say, làm lỡ chuyện lớn của đồ đệ bảo bối.

Cho nên nửa năm qua, ông ấy thật sự uống rất ít rượu.

Một bầu rượu nhỏ cũng có thể để ông ấy uống nửa tháng. Nếu là trước kia, đây là điều căn bản không thể tưởng tượng được.

...

Vân Trân dẫn Lệ Vô Ngân tới nơi Độc Thủ Y Tiên chôn rượu, đào tất cả ra.

Trăng giữa trời sao.

Lúc này, Vân Trân sớm đã say.

Nhưng nàng vẫn không ngừng rót rượu vào miệng.

Ngay khi nàng vừa uống xong một vò, lại muốn lấy tiếp, bên cạnh có một bàn tay vươn tới ngăn cản nàng. Vân Trân đỏ mặt quay đầu, híp mắt, nhìn hồi lâu mới nhận ra chủ nhân của bàn tay là ai.

"Ngươi làm gì đấy? Chẳng lẽ ngươi cũng muốn... Uống sao? Nếu ngươi muốn uống... Ta đây liền... Đưa... Đưa rượu cho ngươi..." 

Nói xong, Vân Trân liền đưa bầu rượu cho Lệ Vô Ngân.

Nhưng nàng đã say, hơn nữa say đến mức cả người không còn sức lực, sau đến độ quên mất Lệ Vô Ngân bệnh nặng mới khỏi, không nên uống rượu...

Nàng vừa mới nâng bầu rượu, đã bị Lệ Vô Ngân đoạt lấy.

"Ngươi đó... Ngươi quá... Quá nóng vội rồi..." Vân Trân ngây ra một lúc, chớp chớp mắt mới hoàn hồn, sau đó giơ tay vỗ vai hắn, "Không sao... Ngươi uống... Ngươi uống đi... Chỗ của ta vẫn còn rượu."

Nói xong, nàng liền xoay người tìm rượu phía sau.

"A? Rượu đâu? Sau rượu... Không thấy nữa..." Nàng quỳ rạp trên mặt đất, than.

Nhưng rõ ràng rượu ở ngay trước mắt nàng, nàng lại say đến không nhìn thấy.

"A? Không thấy... Sao không thấy nữa... Vì sao không thấy nữa..." Nói rồi, nàng gục đầu.

Lệ Vô Ngân cau mày, ngồi bên cạnh nhìn nàng.

Thấy nàng duy trì tư thế này vẫn không nhúc nhích, hắn tưởng nàng ngủ rồi, ngay khi duỗi tay, muốn ôm nàng về, hắn mới phát hiện bả vai nàng đang run rẩy.

Lệ Vô Ngân không hề do dự, trực tiếp kéo nàng từ dưới đất lên.

Ngay khi thấy nàng khóc nức nở, gương mặt vì thống khổ mà thậm chí bắt đầu vặn vẹo, hắn ngây ra một lúc.

Nàng đang khóc.

Khóc rất thương tâm.

Không giống nỗi đau xé lòng không có chút âm thanh, nhưng từ gương mặt này hắn lại cảm nhận một loại đè nén thống khổ đến bi thương cực điểm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play