Chỉ là lúc ấy, hắn cho rằng nàng thật sự đã chết. Nhưng hôm nay, biết nàng còn sống, nhưng lý do là... Còn không bằng ngay từ đầu, đừng xuất hiện trước mặt hắn!

...

"Xin lỗi. Nhưng thiếp thật sự cần cửu diệp ngọc linh chi!"

"Thế sao?" Triệu Húc chậm rãi buông rào chắn, lùi hai bước, ánh mắt phức tạp nhìn nàng, "Vậy xem ra, vấn đề cuối cùng, ta không cần hỏi nữa. Giữa ta và nam nhân kia, lựa chọn cuối cùng của nàng vẫn là hắn, đúng không?"

Vân Trân cúi đầu, không trả lời.

Nhưng điều này với Triệu Húc mà nói, đã đủ rồi.

Vậy là đủ rồi!

Cũng đủ chứng minh tất cả.

"Thôi vậy." Triệu Húc lắc đầu, ảm đạm xoay người, đưa lưng về phía Vân Trân trong phòng giam, "Nàng yên tâm đi, ta sẽ cứu nàng ra ngoài, sẽ thay nàng lấy được cửu diệp ngọc linh chi. Đây xem như... Cứ tính là ta vì nàng... Mà làm chuyện cuối cùng..."

Nói xong, hắn nâng bước ra ngoài.

"A Húc!" Liễu Trản Anh gọi một tiếng, đuổi theo.

Đức Phi mặt không cảm xúc đến trước mặt nàng, lạnh giọng: "Thật không ngờ, ngươi còn sống. Chúng ta quả thật bị ngươi lừa đến thê thảm! Nếu là thời điểm khác, ta khẳng định sẽ không giữ ngươi lại! Có điều hiện giờ, vì sự tồn tại của ngươi, Húc Nhi cuối cùng cũng đồng ý cưới Trản Anh. Cho nên, ta sẽ làm theo ước định, sau khi Húc Nhi và Trản Anh đại hôn, thả ngươi rời đi, hơn nữa còn đưa ngươi cửu diệp ngọc linh chi ngươi tâm tâm niệm niệm!"

Nói tới đây, Đức Phi dừng một chút, "Nhưng ngươi phải ghi nhớ, từ nay về sau, ngươi và Húc Nhi không còn bất cứ liên quan nào! Sau khi có được cửu diệp ngọc linh chi, rời khỏi kinh thành, ngươi đừng quay về nữa. Nếu để ta phát hiện ngươi lén quay về... Chắc ngươi biết rất rõ thủ đoạn của ta..."

...

Đức Phi cũng đi rồi.

Thiên lao lần nữa an tĩnh lại.

Nhưng sự an tĩnh này lại khiến người ta sợ hãi.

Giống như một thế giới không có sự sống, mọi sinh vật bên trong đều đã chết.

Khi tiếng bước chân của Đức Phi hoàn toàn biến mất, nàng cuối cùng cũng không kiên trị được, ngồi quỳ dưới đất bật khóc, khóc đến tê tâm liệt phế.

Xin lỗi, xin lỗi, xin lỗi...

Thật sự xin lỗi.

Nhưng nàng bắt buộc phải làm như vậy.

Thời điểm Liễu Trản Anh hỏi nàng vấn đề thứ hai, khi Liễu Trản Anh ép nàng phải lập tức đưa ra câu trả lời, nàng đã đoán được bên cạnh có lẽ sẽ có người.

Sẽ là ai chứ?

Liễu Trản Anh hi vọng ai biết đáp án?

Tất cả, không cần nói cũng biết.

Cho nên, nàng nghe Liễu Trản Anh, đưa ra câu trả lời.

Không ngờ, Triệu Húc thật sự ở thiên lao...

Sau đó, nàng không thể tiếp tục nói như vậy, nàng không thể ép buộc chính mình, khiến Triệu Húc hết hi vọng. Chỉ khi Triệu Húc hết hi vọng, hắn mới không vì nàng, chọc giận hoàng đế, mới không vì nàng mà mạo hiểm.

Chỉ có khi cắt đứt mọi quan hệ với nàng, hắn mới không sập bẫy của Lưu Vân Bạch.

Cho nên, nàng chỉ có thể nói như vậy.

Thật xin lỗi...

Có lẽ bọn họ tình sâu duyên mỏng, không có duyên phận.

Vậy khiến hắn quên nàng đi...

Quên nàng, lần nữa bắt đầu lại...

Không còn bị nàng liên lụy, không còn vì nàng mà mạo hiểm, không còn vì nàng mà bị bó buộc...

Dù hắn hận nàng, oán nàng, hiểu lầm nàng.

Chỉ cần hắn có thể sống tốt.

"A..."

Nhưng lồng ngực vẫn đau quá.

Đau đến mức không thể hít thở.

Nàng luyến tiếc...

Nàng không muốn buông tay.

Đau quá.

Đau quá.

Đau quá.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play