Có điều đến cuối cùng, hắn vẫn tới trước mặt Vân Trân.

Vân Trân ngồi dưới đất, ngẩng đầu, sắc mặt tái nhợt mà nhìn hắn.

"Là nàng, đúng không?" Triệu Húc lên tiếng trước.

Một câu không đầu không đuôi, Vân Trân vẫn hiểu hắn muốn nói gì.

"Là thiếp." Vân Trân gật đầu.

"Tốt quá." Triệu Húc nỗ lực nở nụ cười, nhưng cuối cùng, chính vì quá miễn cưỡng, lại biến thành một nụ cười khổ, "Nàng còn sống, tốt quá. Vậy ở địa cung Thương Vương, cũng là nàng sao?"

Vân Trân bị hắn nhìn đến khó chịu.

"Đúng vậy, cũng là thiếp." Vân Trân theo bản năng tránh ánh mắt của hắn.

Giờ phút này, nàng chỉ cảm thấy đầu óc muốn nổ tung, tay chân bủn rủn.

Xung quanh, an tĩnh lại.

Không ai nói gì.

Bầu không khí ngưng trọng lại nặng nề.

"Vậy vừa rồi... Lời nàng nói, đều thật vậy sao?" Không biết qua bao lâu, Triệu Húc lần nữa hỏi. Nếu cẩn thận nghe, sẽ phát hiện giọng hắn có chút run rẩy, mang theo ủy khuất, thống khổ cùng chờ mong, "Nàng nên tin tưởng ta... Ta khẳng định sẽ tìm được chứng cứ, chứng minh nàng trong sạch... Chỉ cần nàng tin ta, cho ta thời gian..."

"Nhưng người đó không chờ được." Vân Trân quay đầu, vội vàng ngắt lời.

"Người đó?" Triệu Húc lảo đảo, "Hắn là ai? Là người cần cửu diệp ngọc linh chi kia sao?"

"Đúng vậy." Vân Trân gật đầu.

"Lần này nàng vào kinh, tất cả những gì nàng làm, đều là vì hắn?" Triệu Húc hỏi.

"Đúng vậy." Vân Trân gật đầu.

"Người đó đối với nàng, rất quan trọng sao?" Triệu Húc run rẩy hỏi ra câu này.

Vân Trân ngẩng đầu nhìn hắn, khẽ cười: "Đúng vậy, rất quan trọng. Nếu không có hắn, thiếp cũng không sống được. Rất quan trọng..."

"Quan trọng đến mức... Vì hắn, có thể từ bỏ ta?"

Đồng tử Vân Trân co rút lại.

Nàng mở miệng, theo bản năng muốn giải thích. Nhưng nhìn thấy Đức Phi đứng sau Triệu Húc, nhìn thấy Liễu Trản Anh đứng sau Triệu Húc, lại nhìn vết máu trước ngực Triệu Húc.

Nàng, dừng lại.

"Vì hắn, có thể đẩy ta cho một nữ nhân khác sao?" Triệu Húc hỏi.

Giờ khắc này, ánh mắt của Triệu Húc như con dao xẻo thịt trên người nàng, đau đến mức ngay cả tầm mắt cũng bắt đầu mơ hồ. Vì thế, nàng không thể không cúi đầu, nỉ non: "Không có cửu diệp ngọc linh chi, hắn sẽ chết."

"Vậy còn ta thì sao?" Vân Trân vừa nói xong, Triệu Húc liền nhào tới bắt lấy rào chắn, gào lên, "Ta thì sao? Không có cửu diệp ngọc linh chi, hắn sẽ chết! Ta đây không có nàng, ta cũng sẽ chết!" Hắn túm chặt vạt áo trước ngực, "Không có nàng, nơi này sẽ chết! Nàng có biết khoảng thời gian này ta vượt qua thế nào không?"

Vân Trân cắn môi.

"Khi đó trên sông Lưu Tô ở Giang Nam, thời điểm tìm được thi thể của nàng, ta tự hỏi chính mình, vì sao lúc ấy không cùng nàng nhảy xuống? Theo nàng nhảy xuống, sẽ không thống khổ như vậy! Nàng có nghĩ tới cảm nhận của ta không? Nàng hai lần chết trước mặt ta, ngay trước mặt ta, nàng có nghĩ tới cảm nhận của ta không? Nghĩ đến ta khi nhìn nàng chết, trong lòng hối hận cỡ nào, tự trách khổ sở thế nào không? Nàng có từng suy xét tới ta không?"

Những lời này đã giấu trong lòng Triệu Húc rất lâu.

Khoảng thời gian nàng 'chết', trong lòng hắn không ngừng tự hỏi những câu này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play