Ngươi, ngẩng đầu lên.

Triệu Ngọc Dao vừa dứt lời, xung quanh lập tức an tĩnh lại.

Mọi người đều không hẹn mà cùng nhìn Vân Trân, đặc biệt là y phục đỏ đậm kia càng khiến nàng nổi bật.

Vân Trân cúi đầu, thầm thở dài trong lòng.

Xem ra có một số việc, muốn trốn cũng không trốn được.

Dù trốn, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

Còn về Triệu Ngọc Nhung có thể nhận ra nàng không...

Thật ra, nàng không cần lo lắng.

Vì thế, Vân Trân chậm rãi ngẩng đầu, lần nữa hành lễ với Triệu Ngọc Nhung: "Thần nữ Thịnh Vân Trân, gặp qua công chúa điện hạ."

"Ngươi..."

Thời điểm Triệu Ngọc Nhung nhìn thấy gương mặt này, giống như trông thấy ác quỷ, sợ tới mức lùi một bước, sắc mặt tái nhợt.

Phản ứng của nàng ta quá khác thường.

Không chỉ khiến Thịnh Lang Hoàn ghé mắt, còn khiến Vân Trân cảm thấy kinh ngạc.

Vì sao lại có phản ứng này?

Kinh ngạc, khiếp sợ, không thể tin được...

Nếu chỉ là những phản ứng này, vậy thì rất bình thường.

Nhưng vì sao lại như bây giờ, giống như trông thấy ác quỷ?

Không hi vọng gương mặt này lần nữa xuất hiện sao?

Hay là nàng ta đã làm chuyện gì trái lương tâm với nàng?

Ngay lúc Vân Trân còn chưa chải chuốt rõ ràng, Triệu Ngọc Nhung đã bình tĩnh lại.

"Ngươi, ngươi tên Thịnh Vân Trân? Trân, là chữ Trân nào?" Triệu Ngọc Nhung nắm chặt tay áo, hỏi.

Cho dù nàng ta cố gắng tỏ vẻ bình thường, nhưng gương mặt không một giọt máu kia vẫn bán đứng nàng ta.

"Ngọc Nhung công chúa, có vấn đề gì sao?"

Vẫn là đối nàng làm cái gì chuyện trái với lương tâm?

Liền ở Vân Trân còn không có chải vuốt rõ ràng thời điểm, Triệu Ngọc Nhung đã từ thất thố phản ứng trung, phục hồi tinh thần lại.

"Ngươi, ngươi kêu Thịnh Vân Trân? Trân, là cái nào trân?" Triệu Ngọc Nhung túm chặt tay áo, hỏi nàng.

Cứ việc nàng nỗ lực làm chính mình biểu hiện đến bình tĩnh điểm, nhưng là trên mặt còn không có đảo trở về huyết sắc, vẫn là bán đứng nàng. Nói vậy một chốc, nàng nội tâm là bình tĩnh không được.

"Ngọc nhung công chúa, là có cái gì vấn đề sao?" Thịnh Lang Hoàn hỏi.

"Không, không có gì." Triệu Ngọc Nhung nhắm mắt lại, lắc đầu, thời điểm mở mắt, tâm trạng đã bình ổn rất nhiều, "Chỉ là gia muội rất giống một vị cố nhân của ta."

"Cố nhân?" Thịnh Lang Hoàn nhìn Vân Trân, lại nhìn Triệu Ngọc Nhung, "Chắc là trùng hợp. Xá muội trước đây vẫn luôn ở Tây Nam, đây là lần đầu vào kinh, hẳn là không có cơ hội gặp công chúa điện hạ."

"Ngươi nói không sai. Có lẽ, thật sự chỉ là trùng hợp..." Triệu Ngọc Nhung nhìn Vân Trân chằm chằm, gật đầu.

Vân Trân nhẹ nhàng hành lễ.

...

Sau đó, Triệu Ngọc Nhung nói còn có việc, rời đi trước.

Có cung nữ của An Bình Cung tới dẫn các nàng tới chỗ quý nữ nghỉ ngơi.

Trên đường, Thịnh Lang Hoàn hỏi Vân Trân chuyện tối qua.

Vân Trân kể lại chuyện mình bị bắt cóc.

Thịnh Lang Hoàn nghe xong, rơi vào trầm mặc.

"Tam tỷ phải cẩn thận." Vân Trân nhắc nhở, "Muội lo kẻ đứng sau sẽ còn ra tay với chúng ta."

"Muội nói trong hoàng cung này..."

Vân Trân gật đầu.

Chuyện tối qua chạy trốn suốt đêm, lại bị nhốt trong khe núi, thật ra trong thời gian đó, nàng đã suy nghĩ rất nhiều. E rằng kẻ bắt cóc nàng vì ngày ấy nổi bật ở Lạc Khê biệt viện.

Kẻ đứng sau có thể là thiên kim của Lại Bộ Thượng Thư Vương Tân Vũ mở miệng khiêu khích nàng, cuối cùng mất mặt, cũng có khả năng là Liễu Trản Anh của Liễu gia...

Tính về khả năng, Liễu gia đáng nghi nhất.

Dù sao ban đầu, cấp trên chỉ lệnh cho bọn bắt cóc khiến nàng mất tích mấy ngày, không phải một hai lấy mạng. Nhưng sau đó, có lẽ do Triệu Húc nhúng tay, kẻ phía sau sợ bại lộ, cho nên trực tiếp hạ lệnh chúng giết nàng.

Có thể nhanh chóng truyền tin như vậy, chứng tỏ bọn họ có tai mắt trong kinh thành, còn không chỉ có một chỗ...

Cho nên, Trấn Bắc Hầu phủ Liễu gia nắm giữ Binh Bộ cùng quân đội trở thành hiềm nghi lớn nhất, cũng là người có động cơ nhất.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play