Vân Trân giật mình.

Nàng vội cúi đầu, nhưng vẫn có thể cảm thấy ánh mắt nóng rực như muốn thiêu đốt ở bên trên.

"Nô tỳ không dám."

"Không dám?" Tô trắc phi cười lạnh, "Hay cho một câu không dám! Nếu ngươi cũng không dám nói, thì ai khi phát hiện trong đồ ăn có độc, không bẩm báo chủ tử, mà giả vờ làm vỡ chén đĩa, muốn tự tiện che lấp chuyện này?"

Vân Trân cúi đầu càng thấp.

Trong phòng an tĩnh lại.

Rất lâu sau, giọng của Tô trắc phi hòa hoãn một ít: "Niệm tình ngươi có công, ta chỉ nhốt ngươi trong phòng chất củi mười ngày, cũng coi như trừng phạt đối với sự giấu giếm của ngươi trước đó. Sau khi ngươi ra ngoài, ta lại bảo ngươi trong vòng ba ngày giao ra một ngàn nút thắt, ngươi có biết vì sao không?"

Vân Trân cẩn thận ngước mắt nhìn người bên trên, lắc đầu: "Nô tỳ không biết."

Tô trắc phi khẽ cười: "Thật ra, đây là khảo nghiệm ta dành cho ngươi."

Vân Trân sửng sốt.

"Ta muốn thông qua nhiệm vụ này khảo nghiệm thủ đoạn và trí tuệ của ngươi. Cuối cùng, tuy ngươi đã giao ra một ngàn nút thắt, nhưng quá trình ta lại không hài lòng."

Vân Trân nghi hoặc.

Không hài lòng?

Chẳng lẽ vì nàng tìm người hỗ trợ sao?"

"Ngươi có biết nhược điểm của ngươi là gì không?" Tô trắc phi hỏi.

"Xin nương nương chỉ giáo."

"Là mềm lòng! Là nhân từ! Là quá dễ có tình cảm với người khác! Tất cả là nhược điểm lớn nhất của ngươi! Nó sẽ ở thời điểm mấu chốt, lấy mạng ngươi."

Cái gì?

Vân Trân sửng sốt.

Lúc trước, Triệu Húc cũng nói với nàng những lời tương tự.

"Vì thế, ta để Châu Nhi dạy ngươi một bài học." Tô trắc phi chậm rãi nói.

"Châu Nhi? Là người!"

Vân Trân mở lớn hai mắt, không thể tin được mà nhìn người đối diện.

Chẳng lẽ người chủ mưu đứng sau nàng vẫn luôn không tìm được là Tô trắc phi?

Nếu thật sự như vậy, những chỗ khi trước nàng không nghĩ ra, tất cả đều sáng tỏ.

Tô trắc phi không vùa lòng với cái gọi là kết quả khảo nghiệm. Có lẽ bà ấy cảm thấy Vân Trân không nên dễ dàng tin tưởng Xuân Miêu và Quả Nhi như vậy, cho nên muốn lợi dụng tranh đấu giữa hạ nhân dạy cho Vân Trân một bài học.

Đầu tiên là trong chuyện đồ ăn của công nhân, Tô trắc phi cố ý chỉ ban thưởng cho nàng, xem nhẹ Châu Nhi, kích thích Châu Nhi ghen ghét, sau đó lại có kẻ ở bên dụ dỗ, Châu Nhi liền biến ghen ghét này thành hành động.

Sau khi Châu Nhi hãm hại nàng, Tô trắc phi không hề trừng phạt, bởi vì mục tiêu của bà rất rõ ràng, không phải bà muốn thật sự trừng phạt Vân Trân, mà muốn Vân Trân thấy rõ "dối trá" giữa người với người.

Nhưng, Vân Trân lại không đúng như suy nghĩ của bà.

Sau khi biết Châu Nhi là hung thủ hãm hại mình, Vân Trân không chỉ không tố giác, ngược lại còn bỏ qua.

Điều này khiến Tô trắc phi vô cùng tức giận.

Vì thế mới có chuyện "đồ mất trộm".

Vân Trân không biết vì sao Xuân Nha lại muốn hãm hại Châu Nhi, nhưng toàn bộ câu chuyện, Tô trắc phi khẳng định không thoát khỏi liên quan.

Cây trâm "mất đi", Châu Nhi bị bắt, Xuân Nha bảo Tôn Thúy Nga đứng ra xác nhận, cắn ngược Vân Trân, cùng một màn sinh tử ở vực sâu... Dù thế nào, đến cuối cùng, mục đích của Tô trắc phi cũng đạt được, đã thành công dạy cho nàng một bài học. Nhưng cái giá là mạng của Châu Nhi.

Có lẽ mọi người đều cảm thấy Châu Nhi đáng đời, đi đến bước đó đều do chính nàng ấy làm.

Nhưng, dùng cái giá như vậy để cảnh cáo một người, điều này khiến Vân Trân chán ghét cùng sợ hãi.

Đối với nàng đã như thế, vậy với Triệu Húc thì sao?

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play