Vân Trân quỳ trên mặt đất.

Trong phòng hết sức an tĩnh.

Nửa ngày sau, Tô trắc phi mới lên tiếng: "Ta vẫn luôn chú ý tới ngươi."

Toàn thân Vân Trân run rẩy.

Tô trắc phi làm như hoàn toàn không chú ý tới vẻ hoảng sợ của nàng, tiếp tục: "Lúc vừa rời kinh, đoàn xe ở ngoài thành trên sơn đạo gặp bọn cướp. Tám nha hoàn, ngoại trừ hai người bị bỏ lại trên xe ngựa, chỉ có mình ngươi sống sót. Có lẽ ngươi sẽ nói đây chỉ là may mắn. Nhưng không thể phủ nhận, bắt đầu từ khi ấy ta đã sai ngươi chú ý tới ngươi."

Bị Tô trắc phi chú ý, Vân Trân không hề cảm thấy may mắn gì, ngược lại một cổ lạnh lẽo từ xương sống chạy lên khiến nàng không khống chế được mà rùng mình.

"Sau khi đến Thanh Lương sơn trang, Nguyên Bảo xúi giục Húc Nhi dẫn theo các ngươi vào rừng thám hiểm..."

Tô trắc phi còn chưa nói xong, Vân Trân liền nheo mắt.

Tô trắc phi thấy vậy, cười nói: "Có phải ngươi đã nghĩ rằng ta làm sao biết được không? Đương nhiên là có người nói ta biết."

Vân Trân nghĩ nghĩ, đánh bạo nói tên một người.

"Không sai, chính là Nguyên Bảo." Tô trắc phi gật đầu, "Nguyên Bảo không có nhiều tâm tư như các ngươi, Bích Diên chỉ cần dọa một chút, nó đã khai hết, bao gồm chuyện ngươi đua ngựa thắng người Cổ Tát."

Vân Trân cúi đầu, không đáp.

"Ngươi đúng là khiến ta cảm thấy kinh ngạc."

Trong lòng Vân Trân không khỏi bất an.

Rất nhanh, chuyện Tô trắc phi nói tiếp liền chứng minh dự cảm của nàng.

"Nhưng lúc ấy ta lại nghĩ rốt cuộc có nên giữ lại một mạng cho ngươi không?" Tô trắc phi đi đến trước mặt nàng, từ trên cao nhìn xuống.

Vân Trân ngẩng đầu.

Giờ khắc này, nàng thấy rất rõ sát khí trong mắt Tô trắc phi.

"Húc Nhi là hài tử ta một lòng dạy dỗ, lần đó nó lại vì ngươi, thiếu chút mất mạng." Tô trắc phi trầm giọng, "Từ lúc ấy ta đã ý thức được rằng, có lẽ ngươi khác với hài tử cùng tuổi, ngươi bình tĩnh, thông tuệ, vững vàng hơn. Nhưng đồng thời, ngươi lại càng nguy hiểm."

Dứt lời, Tô trắc phi nhìn Vân Trân chằm chằm.

Bầu không khí trong phòng lập tức trở nên căng thẳng.

Giờ khắc này, Vân Trân có thể cảm nhận ánh mắt Tô trắc phi nhìn nàng như dao nhỏ, khiến nàng không dám hít thở mạnh. Nàng có lý do để tin rằng, nếu lúc này lời biện giải của nàng không làm Tô trắc phi bằng lòng, nàng chắc chắn sẽ bị xử tử ngay lập tức.

Vân Trân nắm chặt hai tay đặt trên đầu gối, đáp: "Thiếu gia xưa nay nhân hậu, cho dù khi ấy người ở trên ngựa không phải nô tỳ, ngài ấy cũng sẽ ra tay cứu giúp. Nhưng dù sao đây cũng là lỗi của nô tỳ, mới khiến thiếu gia rơi vào hiểm cảnh, nô tỳ có tội."

Dứt lời, nàng cúi đầu, trán đập mạnh xuống nền đất.

Tô trắc phi nhìn nàng chằm chằm một hồi, rồi dời mắt đi: "Ngươi thật sự có tội. Nhưng ngươi nói cũng không sai, Húc Nhi quả thật quá nhân từ. Cho nên sau đó, ta đã cho nó chút trừng phạt nho nhỏ.

Trừng phạt nho nhỏ.

Vân Trân theo bản năng cắn môi.

Không biết "trừng phạt" mà Tô trắc phi nói có phải bao gồm quất roi đêm đó không?

May mà lúc này, Tô trắc phi đã xoay người, không nhìn thấy phẫn nộ chợt lóe qua ánh mắt nàng.

"Sau đó đến yến tiệc giao thừa." Tô trắc phi lần nữa ngồi xuống ghế trên, nói.

Bả vai căng chặt của Vân Trân thả lỏng một ít.

Xem ra câu trả lời vừa rồi của nàng, qua ải rồi.

Có điều yến tiệc đêm giao thừa...

"Đêm giao thừa đó..." Tô trắc phi cười lạnh, "Cỏ diệt chuột, hạ độc, đánh vỡ mâm... Ngươi thật sự cho rằng mình có thể giấu trời qua biển sao?"

Nói xong, "Bang" một tiếng, một chưởng đánh lên bàn, chung trà chấn động nhảy dựng lên.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play