Cho nên mấy hôm nay, Tô Chiếu bảo Tô Thanh Loan cố gắng khắc chế trước mặt Triệu Húc, đồng thời, ông ta lại tự mình dẫn Triệu Húc đi kết bạn, hoàn toàn không nhắc tới chuyện của hắn và Tô Thanh Loan, chính là để Triệu Húc mất cảnh giác.

Cũng vì chuẩn bị cho ngày hôm nay.

Giữa trưa, bọn họ tìm chuyện đuổi người của Triệu Húc đi, sau đó bỏ thuốc vào rượu của Triệu Húc, lấy lý do hắn uống sau, đưa hắn tới căn phòng đã chuẩn bị sẵn.

Để tránh có hạ nhân giữa đường xông tới, Tô Chiếu còn đặc biệt điều người trong viện ông ta đi.

Cuối cùng, bọn họ vẫn không yên tâm mà khóa cả cửa.

Dù Triệu Húc có thể khống chế được mình, nhưng bọn họ cô nam quả nữ ở cùng một chỗ, chờ Tô Chiếu và Tô lão gia tử dẫn người tới, cũng không thể giải thích rõ ràng.

...

Kế hoạch của bọn họ rất chu toàn.

Nhưng ai ngờ, Triệu Húc lại được cứu ra.

Mà Tô Thanh Loan ở lại sẽ bị một nam nhân khác chà đạp!

Sau khi biết mình ngủ với một nam nhân khác, sắc mặt Tô Thanh Loan lập tức trắng bệch.

"Không, không, sao có thể..." Nàng ta nắm chặt chăn, tuyệt vọng, "Cha, gia gia... Hai người cứu con, cứu Thanh Loan..."

"Cứu? Còn có thể cứu thế nào?" Tô Chiếu nhíu mày, "Nếu không phải ngươi nhiều chuyện, một hai đòi uống thuốc thôi tình kia... Chuyện sau đó, sau đó..."

Tô Thanh Loan chết lặng trên giường.

Nàng uống theo là để làm bộ bản thân cũng không cẩn thận mắc mưu.

Đến lúc đó cho dù Triệu Húc oán giận, cũng không thể trách nàng ta, nàng ta vô tội.

Nhưng nàng ta không ngờ đến cuối cùng lại tự lấy đá đập chân.

"Các ngươi buông ta ra! Các ngươi biết ta là ai không? Cha ta chính là Mã Phú Quý? Các ngươi dám đụng vào ta? Rõ ràng là tiểu thư nhà ngươi không biết xấu hổ cầu xin ta ngủ với ả, hiện tại..."

Ngay lúc này, ngoài cửa truyền tới tiếng thét chói tai của nam nhân.

Trên giường, sắc mặt Tô Thanh Loan càng trắng bệch.

Sắc mặt Tô Chiếu và Tô lão gia tử cũng không tốt.

Nhi tử của Mã Phú Quý?

Chính là cái tên ăn chơi cờ bạc, thiếu chút bại hoại gia nghiệp, chọc giận cha mình tức tới hộc máu kia?

"Cha, gia gia... Thanh Loan không muốn, không muốn..." Không muốn gả cho hắn, không muốn...

...

Ở bên này, Triệu Húc tỉnh lại.

Hắn cúi đầu nhìn người trong lòng.

Khóe miệng đầu tiên cong lên ý cười, theo sau lại lộ ra chua xót.

Sau khi nàng tỉnh lại, sẽ hận hắn sao?

Nhưng mặc kệ nàng có hận hắn hay không, đời này hắn sẽ không buông nàng ra! Vĩnh viễn không!

Hắn sẽ cho nàng danh phận, thực hiện lời hứa của hắn ở Lâm Châu thành.

"Thiếu gia, ngài tỉnh chưa?"

Nguyên Bảo ở bên ngoài chờ nghe động tĩnh, vội chạy đến cửa, nhỏ giọng gọi.

Triệu Húc hôn lên trán Vân Trân, khoác áo khoác xuống giường, đến bên cửa, thấp giọng phân phó Nguyên Bảo vài câu.

Không bao lâu, liền có hạ nhân mang nước ấm vào sau bình phong.

Hạ nhân đi rồi, Triệu Húc bế Vân Trân đã hôn mê ra sau bình phong, đặt nàng vào thùng nước, tẩy rửa giúp nàng.

Chờ xong xuôi, giá áo bên ngoài đã đặt xiêm y sạch.

Triệu Húc mặc vào cho Vân Trân, lại bế nàng về giường. Thời điểm hắn tắm cho Vân Trân, chăn đệm cũng đã thay sạch sẽ. Triệu Húc đặt nàng lên giường, đắp chăn cẩn thận.

Sau đó, Triệu Húc dùng nước ấm dư lại tắm qua một lần.

Trong đầu hắn có chút loạn.

Lúc này, Nguyên Bảo ở ngoài cửa bẩm báo, Tô lão gia tử và Tô lão gia tới.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play