Triệu Húc vào phòng, nhìn Vân Trân một cái, lúc này mới đẩy cửa ra ngoài.

Hắn vừa đi, Vân Trân vốn nằm trên giường liền tỉnh lại.

Nàng ngơ ngác nhìn nóng giường, sắc mặt trở nên bi ai cùng mê mang.

Nàng cứ như vậy giao mình cho Triệu Húc? Một nam nhân Vân Hán Quốc?

Trong lòng nàng cũng rất loạn.

Trong lúc hỗn loạn, tay đè lên lồng ngực.

Nàng có thể cảm nhận tình yêu Triệu Húc dành cho nàng.

Nhưng nàng thì sao?

Nàng yêu Triệu Húc không?

Nếu nói hoàn toàn không có cảm giác, vậy nàng khi đó vì sao không từ chối hắn?

Nếu nói nàng thích Triệu Húc, vì sao tử cổ bị gieo trong người hoàn toàn không có phản ứng?

Là tử cổ mất đi hiệu lực sao?

Hay cái gọi là cảm giác chỉ là ảo giác của nàng?

Tâm tình Vân Trân rất phức tạp mà bắt lấy chăn, trở mình, mặt hướng vào trong.

Có lẽ nàng nên cẩn thận suy nghĩ kế tiếp nên xử lý quan hệ giữa nàng và Triệu Húc thế nào.

Dù sao, bọn họ như hiện giờ đã không hết cách quay về trước kia.

...

Bên này, Triệu Húc sau khi ra ngoài, liền qua cách vách gặp ngoại công cùng cữu cữu của hắn.

Khi Triệu Húc phát hiện mình trúng chiêu, Tô Thanh Loan trùng hợp vào thời điểm đó tới, chuyện hôm nay chắc chắn có liên quan tới ngoại công và cữu cữu của hắn.

Sâu xa hơn là mẫu phi của hắn ở kinh thành.

Nhưng không thể không thừa nhận, hắn nên cảm tạ bọn họ.

Nếu không phải bọn họ hạ thuốc, vậy quan hệ giữa hắn và Vân Trân vẫn sẽ tiếp tục nửa vời, không biết đến khi nào mới có thể phát triển thêm một bước.

Nhưng dù vậy, hắn cũng sẽ không tha thứ cho họ.

Bởi vì bọn họ bắt hắn dùng cách này có được Vân Trân.

Kế hoạch của hắn vốn nên là ôn nhu, khiến Trân Nhi dần dần chấp nhận hắn.

"Húc Nhi, con vẫn ổn chứ?" Tô Chiếu xấu hổ hỏi.

Tô Chiếu và Tô lão gia tử thấy Triệu Húc vẫn không nói chuyện, trong lòng không khỏi bồn chồn, đồng thời lại thầm mắng Tô Thanh Loan và tên nam nhân kia.

"Cữu cữu muốn hỏi gì?" Triệu Húc nhàn nhạt liếc nhìn Tô Chiếu, ngữ khí xa cách, "Húc Nhi hiện giờ có ổn hay không, cữu cữu không phải quá rõ ràng sao?"

Chỉ hai câu ngắn ngủi cũng đủ khiến Tô Chiếu mặt hồng tai đỏ, xấu hổ không thôi.

"Húc Nhi, chúng ta làm vậy cũng là vì tốt cho cháu." Tô lão gia tử thấy thế, hơi cau mày, "Cháu là nhi tử của mẫu phi cháu, phụ vương cháu là Ninh Vương, là bào đệ duy nhất của đương kim Thánh Thượng. Xuất thân của cháu đã chú định cháu không tầm thường. Nếu muốn đi xa hơn, cháu không nên bị nhi nữ tình trường vướng bận..."

"Cháu biết ngoại công và cữu cữu muốn tốt cho cháu." Triệu Húc mở miệng, cắt ngang Tô lão gia tử, "Những thứ cháu muốn, cháu sẽ dùng chính đôi bàn tay của mình đi đoạt lấy, chứ không phải dựa vào một nữ nhân."

"Nhưng..."

"Cháu biết băn khoăn của ngoại công cùng cữu cữu, thậm chí là băn khoăn của mẫu phi cháu." Triệu Húc lần nữa cắt ngang, "Nhưng cháu cảm thấy, quan hệ giữa cháu và Tô gia sẽ không thể tách rời. Ngoại công và cữu cữu đừng quên, trên người cháu cũng chảy nửa dòng máu của Tô gia. Chỉ cần một ngày cháu còn, địa vị và quyền lực Tô gia nên có, một phân một hào cũng không ít đi. Còn về phú quý con cháu Tô gia... Con cháu tự có phúc của con cháu. Chẳng lẽ cữu cữu và ngoại công muốn dựa vào cháu để bảo vệ phú quý của Tô gia? Nếu là thế, cữu cữu và ngoại công sai rồi."

Triệu Húc nói xong, nơi này rơi vào yên tĩnh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play