"Ta sẽ cưới nàng làm vợ. Thê tử của Triệu Húc ta chỉ có thể là nàng."

Có lẽ nhìn ra do dự trong lòng Vân Trân, Triệu Húc vội nắm lấy tay nàng, hứa hẹn.

Vân Trân nghe thế, đương nhiên xúc động. Nhưng đến cuối cùng, nàng chỉ nhàn nhạt nhìn hắn, nhẹ nhàng hỏi: "Vậy nếu người khác ngăn cản thì sao? Nương nương lấy cái chết ép buộc thì sao?"

"Ta sẽ thuyết phục mẫu phi. Nếu cuối cùng thật sự không được, ta có thể buông bỏ tất cả, theo nàng cao bay xa chạy!"

Dứt lời, trong lòng Vân Trân như có thanh chùy nặng nề đập xuống, chấn động không thôi.

Buông bỏ tất cả?

Nàng hơn bất cứ ai biết rõ Triệu Húc là người thế nào?

Hắn có trách nhiệm, để đi được đến ngày hôm nay, hắn phải trả giá rất nhiều.

Nguyên nhân chính vì nàng biết rõ, cho nên mới kinh ngạc với lời hứa của hắn.

"Nàng tin ta!" Thấy nàng ngơ ngác không nói gì, Triệu Húc không khỏi nắm tay nàng thật chặt.

"Nô tỳ đương nhiên tin thiếu gia." Một lát sau, Vân Trân cúi đầu, lên tiếng, "Chỉ là thâm tình của thiếu gia, e rằng nô tỳ không thể hồi báo."

Sự ra đời của Triệu Húc đã chú định tương lai hắn sẽ đi được xa hơn.

Hắn nói hắn nguyện ý vì nàng, từ bỏ những gì đang có, từ bỏ tương lai của hắn.

Nhưng, Vân Trân lại không gánh vác nổi.

Ai có thể bảo đảm, lời thề son sắt, một mảnh tình thâm của hắn với nàng hiện giờ không phải tuổi trẻ nhất thời bồng bột? Ai có thể bảo đảm nhiều năm sau, đối mặt với cuộc sống nhạt nhẽo buồn tẻ, hắn sẽ không hối hận?

Dù sao quyền thế, tài phú, nữ nhân là điều rất nhiều nam nhân theo đuổi cả đời.

Hắn mang huyết mạch Triệu gia trong người, mẫu phi hắn là Tô Uyển Khanh, từ khi sinh ra đã chú định hắn không phải người bình thường. Nàng sao có thể ích kỷ nhìn hắn vì nàng, vứt bỏ lý tưởng của mình, vứt bỏ trách nhiệm của mình cùng chia lìa, cô phụ người thân, sau này đón nhận lương tâm khiển trách?

Bọn họ định sẵn là đứng ở hai thế giới khác nhau.

Sự theo đuổi của nàng đi ngược với hắn.

Nếu vì yêu mà ruồng bỏ tất cả... Đây không phải tình yêu mà Vân Trân muốn.

Nàng không hi vọng nhiều năm sau, Triệu Húc oán nàng.

...

"Nàng không cần trả lại tình cảm ngang bằng ta, ta chỉ cần nàng..." Triệu Húc nhìn giãy giụa trong ánh mắt nàng dần biến mất, không khỏi sốt ruột, vội giải thích.

Nhưng ngay lúc này, tiếng của Nguyên Bảo ở ngoài vang lên.

"Thiếu gia, Liễu tiểu thư tới, muốn gặp ngài."

Lời Nguyên Bảo nói lập tức kéo Vân Trân về hiện thực.

Bởi vì nàng nhớ ra, Liễu Trản Anh mới là con dâu Tô trắc phi vừa ý nhất, là thê tử xứng đôi với Triệu Húc nhất.

"Ta..."

Triệu Húc muốn kéo tay nàng, lại bị nàng tránh đi.

Vân Trân cúi đầu, né tránh ánh mắt của hắn.

"Mang mũ có rèm lên đi." Nói rồi, Triệu Húc đưa mũ qua, "Ta đoán nàng tạm thời không muốn để bọn họ biết thân phận của Vân đại phu đúng không?"

...

Thời điểm Triệu Húc và Vân Trân ra khỏi phòng, Liễu Trản Anh đang cùng Nguyên Bảo đứng dưới hành lang.

Nghe động tĩnh, Liễu Trản Anh quay đầu, nhìn hai người cùng tới.

Sau khi nhìn thấy Vân đại phu phía sau Triệu Húc, ánh mắt Liễu Trản Anh tối sầm, có điều rất nhanh, trên mặt lại khôi phục tươi cười, nàng cười với bọn họ: "Ta nghe người ta nói A Húc đã tìm được Vân đại phu, cho nên vội tới xem. Thấy Vân đại phu không sao, ta đây cũng yên tâm rồi."

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play