Thay thuốc xong, Triệu Húc vào phòng.

Vân Trân nhìn hắn, có chút không tự nhiên.

"Ngày ấy sau khi nàng rơi xuống vực, đã xảy ra chuyện gì?"

Triệu Húc không hề cảm thấy mất tự nhiên, còn ngồi bên cạnh nàng, hỏi.

Thấy hắn không nhắc lại chuyện vừa nãy, Vân Trân thở phào, sau đó kể chuyện tổ tôn A Cửu cứu mình với Triệu Húc.

Cho dù hiện giờ Vân Trân đã êm đẹp ngồi bên cạnh, nhưng Triệu Húc nghe nàng kể xong, trong lòng vẫn nghĩ mà sợ.

May mà nơi xuống vực mọc đầy nhánh cây, may mà thời điểm sói ẩn núp, có thiếu niên A Cửu trong núi đi ngang, may mà nãi nãi của A Cửu biết chút y thuật, may mà nàng trở về...

Nhiều may mắn tích cóp như vậy mới có Vân Trân đang sống sờ sờ ngồi bên cạnh hắn.

Lúc này, hắn thật sự cảm tạ trời cao, để người hắn yêu bình an trở về.

"A Cửu và Lý nãi nãi cứu nàng, ngày khác ta sẽ chuẩn bị lễ vật đi cảm tạ bọn họ." Triệu Húc nói.

"Vẫn là thôi đi." Vân Trân lắc đầu, "Bọn họ không cần vật chất cảm tạ."

Lý nãi nãi dẫn theo A Cửu ẩn cư trong núi chính là vì không muốn dính vào phân tranh thế tục. Nếu vì bọn họ đến mà khiến người ta chú ý, quấy nhiễu cuộc sống của họ, Vân Trân sẽ rất áy náy.

Cho nên, vẫn là thôi.

Nếu sau này bọn họ cần nàng trợ giúp, chắc chắn sẽ tìm người gửi thư cho nàng.

"Vậy được, cứ theo ý của nàng." Triệu Húc nhìn nàng, gật đầu.

Đề tài này kết thúc, trong phòng an tĩnh lại.

Hai người bỗng không nói chuyện, tâm trạng căng thẳng thấp thỏm trước đó lại ùa về.

Vân Trân xoa tay, muốn tìm cớ rời đi, tạm thời tránh ở riêng với Triệu Húc.

Nhưng ngay lúc này, Triệu Húc lên tiếng.

"Chuyện trước đó ta nói với nàng... Chính là chuyện ta thích nàng, nàng, có gì muốn nói với ta không?" Triệu Húc cố gắng đè nén hồi hộp trong lòng, hỏi.

"Nô tỳ..." Vân Trân ngẩng đầu, đối diện với ánh mắt của hắn, tim đập thình thịch.

Đêm giao thừa, thời điểm Ngụy Thư Tĩnh nói Triệu Húc thích nàng, nàng còn cảm thấy y đang nói đùa. Nhưng hiện tại, nàng rất chắc chắn tình cảm Triệu Húc đối với mình. Chuyện này sau khi vô tình nói ra, hắn dường như rất nhanh đã có thể chấp nhận. Chỉ là.

Tuy rằng có thể chấp nhận, nhưng vẫn quá đột ngột.

Hơn nữa thân phận của nàng và Triệu Húc...

Sau khi tới thế giới này, nàng không phải chưa từng nghĩ đến chuyện sẽ yêu một người, cùng nhau bạch đầu giai lão.

Nhưng tình yêu nàng muốn, đó là một đời một kiếp chỉ có hai người.

Ở thời đại kia đề cao chế độ một vợ một chồng, muốn có tình yêu cũng không dễ dàng như vậy, huống chi là thời đại một chồng nhiều vợ này?

Thời điểm Ngụy Thư Tĩnh thổ lộ, nàng đã rung động.

Bởi vì nàng tin Ngụy Thư Tĩnh có thể cho nàng tình yêu nàng muốn.

Nhưng Triệu Húc...

Trước đừng nói vấn đề khác, chỉ riêng thân phận của Triệu Húc, e rằng không cho phép hắn chỉ có một thê tử. Cho dù hắn tuân thủ lời hứa "chỉ có hai người" với nàng, Tô trắc phi cũng không đồng ý.

Hơn nữa, xuất thân của thân thể này đã chú định nàng không thể trở thành chính thê của Triệu Húc.

Yêu nhau dễ, nhưng ở bên nhau lại rất khó.

Huống chi, nàng cũng không muốn nửa đời sau bị khóa trong nhà cao cửa rộng, khổ sở ở bên một nam nhân, tôn sùng hắn là trời, tôn sùng hắn là tất cả, sau đó cùng thê thiếp của hắn tranh giành tình cảm, tranh đoạt sự sủng ái của hắn.

Chỉ nghĩ tới đây, Vân Trân liền cảm thấy đáng sợ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play