Khi nãy thời điểm Liễu Minh Cẩn nói như vậy, Vân Trân còn không cảm thấy. Nhưng hiện tại, nhìn hai người ở bờ bên kia, nàng thong thả gật đầu: "Đúng vậy, rất xứng đôi."

Quả thật rất xứng đôi.

Liễu Trản Anh và Tô Thanh Loan không giống nhau.

Tô Thanh Loan bụng dạ hẹp hòi, cho dù có Tô trắc phi ủng hộ, Vân Trân nghĩ Triệu Húc cũng sẽ không thích nàng ta.

Nhưng Liễu Trản Anh lại khác.

Liễu Trản Anh xuất thân tướng môn, tính tình hào sảng, làm người tự nhiên phóng khoáng. Vừa rồi Liễu Minh Cẩn nói, nàng ấy tuổi còn nhỏ đã lập không ít quân công.

Dù là xuất thân, dung mạo hay nhân phẩm tính cách, đều rất xứng đôi với Triệu Húc.

Nếu Triệu Húc thích người như vậy, Vân Trân cũng không cảm thấy kỳ lạ. Nhưng không biết vì sao, chỉ nghĩ đến đây, lòng nàng liền nghẹn muốn chết.

Nàng luôn cảm thấy bản thân hôm nay có chỗ nào không đúng, hình như từ lúc bắt gặp Triệu Húc và Liễu Trản Anh nói chuyện ở cửa sau liền có chút khác thường, không giống nàng của trước kia.

"Nếu bọn họ thật sự ở bên nhau thì tốt." Liễu Minh Cẩn lại nói, "Dù sao ta cũng chỉ có một muội muội bảo bội này, nhân phẩm của Triệu tứ, ta tin được."

Vân Trân cúi đầu, không nói gì.

"À, ngươi và A Tĩnh thế nào rồi?" Liễu Minh Cẩn bỗng hỏi.

"Gì cơ?" Vân Trân nghi hoặc nhìn hắn.

Liễu Minh Cẩn cười rộ: "Ngươi không cần giấu ta, ta đều biết cả, A Tĩnh thích ngươi. A, đừng vội phủ nhận, hiện giờ ta chính là huynh đệ tốt nhất của A Tĩnh, chuyện của y đương nhiên không thể gạt được ta. Ta biết hai người gặp nhau đêm giao thừa. Sao hả? Ngươi chấp nhận lời bày tỏ của A Tĩnh không?"

"Sao ngài biết?" Vân Trân kinh ngạc.

"Ta đã nói rồi, A Tĩnh hiện giờ là huynh đệ tốt nhất của ta." Liễu Minh Cẩn nhếch môi, liếc nhìn người ở bên bờ đối diện, sau đó tới trước mặt Vân Trân, hạ giọng, "Chuyện bày tỏ đêm giao thừa là ta đề nghị y, ngươi mau kể ta nghe xem..."

Thế mà là hắn?

Vân Trân nhìn vẻ mặt tò mò của Liễu Minh Cẩn, không khỏi ngạc nhiên.

...

Mà lúc này, ở bờ sông đối diện.

"Ta biết ngay mà, Nhị ca kia của ta gọi nha hoàn của ngài đi theo đúng là không có ý tốt." Liễu Trản Anh nhìn qua bên kia, chu môi.

Triệu Húc quay đầu, liền thấy một màn Liễu Minh Cẩn tới gần Vân Trân. Từ xa nhìn lại, rất giống Liễu Minh Cẩn đang hôn Vân Trân, mà Vân Trân cũng không có ý tránh né.

Nhìn tới đây, Triệu Húc đột nhiên nắm chặt hai tay.

"Không còn sớm nữa, chúng ta qua đó gọi họ cùng về dùng bữa thôi." Dứt lời, Triệu Húc liền tới bên Đạp Vân, xoay người leo lên, cưỡi nó qua sông.

Liễu Trản Anh hơi sửng sốt.

Trên đường về trại nuôi ngựa, Liễu Minh Cẩn hỏi Liễu Trản Anh vừa rồi nàng ấy và Triệu Húc ai thắng.

"Lúc qua sông, Tia Chớp gặp chút sự cố, A Húc đã cứu muội. Tính ra, là A Húc thắng." Liễu Trản Anh ngồi trên lưng ngựa, trả lời.

"Vậy à?" Liễu Minh Cẩn liếc nhìn Vân Trân bên cạnh, lại hỏi, "Vậy đánh cược trước đó của hai người, Triệu tứ đưa ra yêu cầu gì với muội?"

Liễu Trản Anh nhìn Triệu Húc, sau đó chớp mắt với Liễu Minh Cẩn: "Đây là bí mật giữa muội và A Húc."

"Bí mật? A, hai người thế mà có bí mật..." Liễu Minh Cẩn trêu ghẹo, "Hiểu rồi, hiểu rồi, muội muội dù sao cũng phải lớn, nên gả đi thôi... A, muội đánh đầu ta làm gì?"

"Huynh nhiều lời vô nghĩa quá!" Liễu Trản Anh nói.

"Ta nào có... Rõ ràng là..."

...

Liễu Trản Anh và Liễu Minh Cẩn cãi nhau.

So với náo nhiệt của họ, Vân Trân và Triệu Húc đều an tĩnh, trong lòng từng người đều mang tâm sự.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play