*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.Trại nuôi ngựa của Liễu gia ở ngoại ô do Liễu gia tự mở.
Ngựa ở nơi này, mỗi con đều là ngựa tốt.
Ngày thường, không ít người tới đây cưỡi ngựa.
Bốn người Vân Trân vừa tới, quản sự trại nuôi ngựa lập tức tiếp đón.
Liễu Minh Cẩn thường tới, khá thân với quản sự, nói không cần hầu hạ, hôm nay bọn họ tới tự mình chọn ngựa là được. Quản sự biết hắn không thích quản thúc, nên chỉ phái hai gã sai vặt đi theo hỗ trợ.
Chờ tới chuồng ngựa, Vân Trân và Triệu Húc lần lượt chọn kỵ mã mà mình ưng ý.
Vân Trân chọn thất hồng tảo mã (*), Triệu Húc chọn một con màu sắc tương tự Truy Phong của Liễu Minh Cẩn. Con ngựa đó tên Đạp Vân, nghe nói là huynh đệ của Truy Phong, ra đời muộn hơn một năm, cũng là cực phẩm.
Chờ Triệu Húc và Vân Trân chọn ngựa xong rồi, bốn người cưỡi về phía rừng cây bên cạnh.
Đầu tiên là thi đua ngựa, xem ai tới rừng cây trước.
Bốn người đều giỏi cưỡi ngựa, trên cơ bản là cùng tới. Có điều Liễu Trản Anh hàng năm ở trong quân, giao tiếp cùng ngựa, Tia Chớp dưới thân nàng lại là cực phẩm trong cực phẩm, đương nhiên vượt ba người còn lại một bậc.
Có điều, kỹ thuật cưỡi ngựa của Vân Trân vẫn khiến Liễu Trản Anh kinh hãi.
"Không ngờ kỹ thuật cưỡi ngựa của nha hoàn Ninh Vương phủ lại tốt như vậy?" Liễu Trản Anh kinh ngạc. Người nàng nói là Vân Trân, có điều lại nói với Triệu Húc.
"Kỹ thuật cưỡi ngựa của Liễu cô nương cũng không tồi." Triệu Húc nói.
Liễu Trản Anh cười cười, giơ roi ngựa lên, chỉ về phía trước: "Ta nghe nói phía trước có một dòng sông, không bằng chúng ta tỷ thí xem ai đến trước? Người thắng có thể bắt người thua làm một việc."
Triệu Húc nhìn Vân Trân, lại nhìn Liễu Minh Cẩn, quay đầu ngựa lại, nói: "Được."
...
Rất nhanh, thân ảnh của Triệu Húc và Liễu Trản Anh đã biến mất khỏi tầm mắt của Vân Trân.
"Chúng ta cũng qua đó đi."
Lúc này, Liễu Minh Cẩn nói với nàng.
Vân Trân gật đầu.
Có điều, tốc độ của họ không nhanh.
Chờ bọn họ tới bờ sông, Triệu Húc và Liễu Trản Anh đã tới phía đối diện. Hai người họ xuống ngựa, thong thả đi dọc bờ sông.
Vân Trân nhìn thanh sơn bích thủy, hai người kia ở cùng bên nhau, hơi thẫn thờ.
"Bọn họ đúng là rất xứng đôi."
Liễu Minh Cẩn đột nhiên nói.
Vân Trân quay đầu nhìn hắn.
Liễu Minh Cẩn cười cười: "Chắc ngươi nghe nói rồi đúng không? Mẫu phi của Triệu tứ muốn liên hôn với Liễu gia, bà ta nhìn trúng Trản Anh."
Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, Vân Trân trầm mặc gật đầu.
Thì ra chuyện Quả Nhi kể đều là sự thật, Tô trắc phi thật sự muốn liên hôn với Liễu gia.
"Chúng ta cũng đi dạo chứ? Vừa lúc ta cũng có chuyện muốn nói với ngươi."
"Vâng." Vân Trân đáp.
Vì thế, nàng xuống ngựa, cùng Liễu Minh Cẩn dắt ngựa đi phía bên này, Triệu Húc và Liễu Trản Anh dắt ngựa đi phía bờ bên kia.
Nắng tháng tư ôn hòa khiến người ta muốn lười biếng. Liễu Minh Cẩn vẫn luôn ở bên cạnh nói chuyện, nhưng Vân Trân lại có chút thất thần.
Nàng cũng không biết bản thân bị gì nữa.
Chỉ là có đôi khi không khống chế được ánh mắt mà nhìn qua bờ bên kia.
Đột nhiên, nàng đứng bất động tại chỗ, khiếp sợ nhìn chằm chằm đối diện.
Chỉ thấy tay Liễu Trản Anh đặt trên vai Triệu Húc, mà Triệu Húc lại không né tránh.
Nàng và Triệu Húc quen biết nhiều năm như vậy, biết hắn không thích bị người khác đụng vào, đặc biệt là khác phái. Nhưng vừa rồi, tuy thời gian rất ngắn, nhưng lại không hề thấy hắn né tránh, càng không nổi giận, ngược lại là tiếng cười vui sướng sang sảng của Liễu Trản Anh từ bờ bên kia truyền tới.
"Bọn họ xứng đôi đó chứ!" Liễu Minh Cẩn nói.
(*)
Thất hồng tảo mã: 匹红枣马