Đậu phộng?

Vân Trân ngây ra một lúc.

Nàng nhìn đậu phộng trong tay người nọ, lại nhìn Vương Tử Anh che mũi thóa mạ dưới lầu.

Ngay thời điểm nàng vừa bừng tỉnh ngộ ra, bạch y công tử đưa đĩa đậu phộng cho nàng.

"Liễu Minh Cẩn! Tên hỗn đản nhà ngươi! Ta biết ngay là ngươi!"

Vân Trân còn đang kinh ngạc, dưới lầu lại truyền tới tiếng mắng chửi của Vương Tử Anh. Nàng quay đầu, phát hiện Vương Tử Anh đang giận trừng mắt nhìn về phía này, không, chính xác là nhìn người bên cạnh nàng.

"Liễu Minh Cẩn! Tên tiểu nhân vô sỉ nhà ngươi, không dám ra mặt đối chiến với gia gia ngươi, chỉ biết lén lút giở trò! Ngươi mau lăn xuống đây cho ta! Lão tử hôm nay không đánh ngươi rớt răng là không được!"

Liễu Minh Cẩn?

Vân Trân mở lớn hai mắt.

"Ngài là Liễu Minh Cẩn?" Bên cạnh, Quả Nhi hoang mang hỏi.

Người trên lầu khi nãy tranh luận với bạch y công tử cũng lộ vẻ kinh sợ.

Đây là lần đầu tiên bọn họ thấy có người công khai hạ thấp mình như vậy.

"Ha ha." Sau khi bị vạch trần, Liễu Minh Cẩn không hề xấu hổ, còn vui vẻ phất tay với họ, sau đó quay đầu hét lớn với người bên dưới, "Vương Tử Anh, từ khi nào ngươi trở thành gia gia của ta thế?"

"Gia gia từ nhỏ đã là gia gia của ngươi!" Vương Tử Anh trả lời.

"Từ nhỏ đã là gia gia của ta?" Liễu Minh Cẩn há to miệng, lộ vẻ kinh ngạc, "Vì sao trước nay ta chưa từng nghe nói? Ta có hai vị nãi nãi, một người là nhất phẩm phu nhân Trấn Bắc Hầu phủ, người còn lại là đương kim thánh mẫu Hoàng Thái Hậu. Ngươi nói ngươi là gia gia của ta, nhưng ta lại cảm thấy, với bề ngoài này, nhân phẩm này, đặc biệt là cái lỗ to như vậy... Cho dù sau mông có cắm lông chim giả thành khổng tước, hai vị nãi nãi vừa cao quý vừa có phẩm vị của ta cũng không thèm để ngươi vào mắt."

Vừa dứt lời, sắc mặt Vương Tử Anh lúc xanh lúc trắng.

Lão phu nhân hầu phủ cùng đương kim thánh mẫu Hoàng Thái Hậu?

Gã sao dám!

Lời này nếu truyền ra ngoài chính là tội rơi đầu, thế mà Liễu Minh Cẩn cũng dám nói!

Lúc này, Liễu Minh Cẩn lại tiếp tục: "Nếu ngươi thật sự muốn làm nam sủng của người ta, ta đây có thể giới thiệu ngươi với Việt Giác phu nhân!"

Việt Giác phu nhân là bà chủ tiệm gạo ở thành Tây, cuộc đời không có sở thích gì khác, chỉ thích nuôi nam sủng. Đối với nam sủng bà ta ra tay rất hào phóng, có điều nghe nói ở trên giường cực kỳ hung mãnh, phàm là nam sủng bên cạnh, trên cơ bản chưa đến nửa tháng sẽ khóc lóc thảm thiết bị người ta nâng ra ngoài.

Nghe Liễu Minh Cẩn nói, nam nhân xung quanh lập tức cười vang, con có người mở miệng trêu chọc gã.

"Với thân thể kia của Liễu công tử, chỉ sợ chưa tới ba ngày đã bị khiêng ra! Ha ha ha ha!"

...

Vương Tử Anh vừa nghe, giận đến lỗ mũi lập tức to ra gấp đôi.

"Liễu Minh Cẩn! Ta phải giết ngươi!" Vương Tử Anh tức sùi bọt mép, nhảy dựng lên chỉ vào Liễu Minh Cẩn.

"Được thôi." Liễu Minh Cẩn bóp cổ, xoa cổ tay, "Vừa lúc ta cũng đã lâu không xử lý ngươi!"

Dứt lời, một tay chống cửa, trong tiếng hô của mọi người, hắn trực tiếp từ lầu hai nhảy xuống.

"Oa! Liễu công tử ngầu quá!" Quả Nhi bắt lấy tay nàng, hưng phấn tới hai mắt lóe sáng.

"Cẩn thận, sẽ rơi mất." Vân Trân giữ chặt đĩa đậu phộng trên bàn, nhắc nhở.

"Trân Nhi, chúng ta xuống dưới xem đi!" Quả Nhi bảo.

Trên lầu đã không có ít người đi xuống vây xem.

Vân Trân nhìn Ngụy Thư Tĩnh, hỏi ý của y.

"Ta sẽ bảo vệ các muội." Ngụy Thư Tĩnh nói.

Ý của y là, nếu nàng muốn xem, thì cứ đi xuống, cho dù lát nữa trở nên hỗn loạn, cũng có y bảo vệ bọn họ.

"Vậy được."

Vân Trân híp mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Giống như đã lâu chưa từng gặp người nào thú vị như vậy.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play