Liễu Minh Cẩn? Liễu Minh Cẩn là ai?

Vân Trân vốn dĩ chỉ cân nhắc trong lòng, không định hỏi ra.

"Liễu Minh Cẩn la con trai thứ hai không có học vấn không có nghề nghiệp của Trấn Bắc Hầu."

Đúng lúc này, một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau bọn họ.

Vân Trân quay đầu, chỉ thấy một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm y màu trắng.

Tính ra Vân Trân quen không ít nam tử bộ dạng xuất chúng, ví dụ như Triệu Húc anh tuấn, Ngụy Thư Tĩnh trầm tĩnh sắc bén như kiếm, Cổ Tát Cưu kiêu ngạo phóng túng, còn cả Lưu Vân Bạch như yêu nghiệt kia.

Những người đó, ai nấy đều xuất chúng, là nhân trung chi long.

Nhưng hiện tại nam nhân đứng trước mặt này, luận bề ngoài hay khí chất, một chút cũng không thua bọn họ. Từ trên người hắn, Vân Trân nhìn thấy sự lãng tử của văn sĩ cùng sự bất cần của kẻ điên cuồng, khiến người ta không nhịn được mà cảm thấy lóa mắt.

Thời điểm nhóm người Vân Trân đánh giá người nọ, người nọ cũng đánh giá họ. . đam mỹ hài

"Vị công tử này, lời này không thể nói bậy." Bên cạnh có người xen vào.

"Vậy ư? Tại sao không thể nói? Chẳng lẽ ta nói không đúng sao?" Bạch y công tử nhướng mày, cười hỏi.

"Liễu công tử Liễu Minh Cẩn chính là tài tử có tiếng của Vân Hán Quốc ta, mười ba tuổi đã đỗ thám hoa lang. Tư thái phong lưu đó sao có thể nói thành 'không học vấn không nghề nghiệp'?"

"Đúng vậy đúng vậy! Dù năm năm đã qua, ta vẫn còn nhớ cảnh Liễu công tử cưỡi ngựa dạo phố rầm rộ. Khi đó, rất nhiều cô nương khuê trung đều muốn gả cho Liễu thám hoa!" Lại có người nói.

"Không sai! Muội tử nhà ta đến giờ còn nói, cuộc đời này không phải Liễu thám hoa thì sẽ không gả!"

...

Phía trước có người mở đầu, phía sau lập tức có người tiếp lời.

Vân Trân nghe, thầm nghĩ Liễu Minh Cẩn này hình như không tồi. Mười ba tuổi đã trở thành thám hoa lang, đây không phải điều người bình thường có thể làm được.

Ai ngờ bạch y công tử nghe xong, lại khinh thường hừ hừ: "Rêu rao khắp nơi chẳng qua chỉ có vậy."

Vân Trân và Ngụy Thư Tĩnh nhìn nhau.

"A! Bên dưới sắp đánh nhau rồi!" Không biết ai hét lên một câu.

Vân Trân quay đầu, phát hiện trong lúc bọn họ nói chuyện, dưới lầu, bầu không khí giữa hai nhà Vương - Liễu đã tới cảnh giương cung bạt kiếm.

Người hai bên đều nổi giận đùng đùng.

"Chậc chậc, đúng là lỗ mãng."

Đúng lúc này, bên tai Vân Trân vang lên một giọng nói. Nàng quay đầu, phát hiện vị bạch y công tử kia không biết khi nào đã đứng bên cạnh mình, ta đặt trên khung cửa sổ, bình phẩm người bên dưới.

"Có câu quân tử động khẩu bất động thủ (*), nếu ta là người Liễu gia kia, đã sớm xông lên đánh kẻ mũi to đi đầu ngã xuống đất."

(*) Quân tử động khẩu bất động thủ (君子动口不动手): người đàng hoàng chỉ nói chuyện không đánh nhau.

"Mũi to?" Vân Trân mở lớn hai mắt.

Bạch y công tử nhìn nàng, chỉ vào Vương Tử Anh: "Ngươi không cảm thấy mũi của tên đó hơi to sao?"

Mũi hơi to?

Vân Trân cẩn thận nhớ lại, thật ra bề ngoài Vương Tử Anh trông cũng không tồi, nhưng lỗ mũi đúng là hơi to một chút.

Nhưng cách xa như vậy, người bên cạnh làm sao biết được?

"Nè! Liễu Minh Cẩn! Ngươi là rùa đen rút đầu hả? Gia gia ngươi Vương Tử Anh ở đây, ngươi còn không xuống thỉnh an gia gia ngươi... A!"

Vương Tử Anh đang chống nạnh mắng chửi, kết quả còn chưa nói xong, đột nhiên che mũi lại, kêu thảm thiết.

"Thiếu gia, thiếu gia ngài làm sao vậy?"

Thủ hạ của gã vội chạy tới.

Vương Tử Anh đẩy người bên cạnh ra, che mũi, hung tợn nhăn mặt nhìn xung quanh: "Ai? Vừa rồi là kẻ nào ám toán bổn thiếu gia?"

Rắc!

Vân Trân nghe động tĩnh, quay đầu nhìn, chỉ thấy người bên cạnh nhàn nhã nhai đĩa đậu phộng trên bàn bọn họ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play