Phụ mẫu Quả Nhi mất sớm, chỉ còn thúc thúc ở đây. Thúc thúc đã có gia đình, nàng ấy cũng bị bán vào Ninh Vương phủ, đêm trừ tịch không tiện quấy rầy.

Mà nàng...

Một vong hồn đến từ thế kỷ hai mươi mốt.

Nghe nói phụ mẫu của nguyên thân vẫn còn, nhưng Vân Trân không muốn tiếp xú quá nhiều với họ.

Chờ Tô trắc phi và Triệu Húc vào cung, nàng cũng không có gì phải làm. Như Quả Nhi nói, hai người họ có thể hẹn thêm Ngụy Thư Tĩnh...

Ngụy Thư Tĩnh không còn phụ mẫu, là cô nhi. Hai ngày trước Ngụy Duyên Võ đã về Giang Nam, chỉ sợ không thể về kịp ngay đêm trừ tịch. Đến lúc đó, Ngụy Thư Tĩnh cũng chỉ có một mình, chi bằng mọi người tụ tập bên nhau, cùng náo nhiệt.

...

Theo câu chuyện của Quả Nhi, suy nghĩ của Vân Trân cũng bay xa.

Trước trừ tịch một ngày, Tô trắc phi cuối cùng cũng tuyên bố hạ nhân sẽ cùng tiến cung. Kết quả lại hơi ngoài dự đoán của mọi người.

"Đông Thiền? Không phải Xuân Miêu tỷ tỷ sao?"

Tô trắc phi vừa tuyên bố xong, Quả Nhi liền kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Xuân Miêu. Nàng ấy hơi lớn tiếng, có điều phản ứng không khác gì mọi người.

Vân Trân cũng nhìn Xuân Miêu.

Xuân Miêu đứng phía trước, nàng chỉ có thể nhìn được sườn mặt của nàng ấy, sắc mặt vẫn rất bình tĩnh.

Không thể nhìn ra điều gì, Vân Trân đang muốn dời mắt đi, liền cảm thấy có người đang nhìn mình. Nàng ngẩng đầu, vừa lúc chạm phải ánh mắt của Triệu Húc.

Vân Trân ngẩn người.

Triệu Húc vẫn thoải mái hào phóng, không hề có chút xấu hổ.

...

Sau đó, Tô trắc phi lại bảo Bích Diên mang đồ ra thưởng cho mọi người.

Tất cả đều được thưởng chút bạc, những người vốn buồn bực vì không được chọn cũng lập tức vui vẻ trở lại.

"Được rồi, đều lui xuống đi. Đêm mai nương nương và thiếu gia vào cung dự tiệc, các ngươi đừng nghịch ngợm." Cuối cùng, Bích Diên nói.

"Nô tỳ đã hiểu."

"Tạ nương nương ban thưởng!"

"Tạ thiếu gia ban thưởng!"

...

Mọi người tan đi.

Vân Trân cũng theo những người khác lui xuống.

Kết quả, nàng chưa đi được xa, đã bị Nguyên Bảo gọi lại, nói thiếu gia đang ở thư phòng chờ nàng.

Vân Trân sửng sốt.

Nhìn đám người rời đi, nàng hơi do dự, xoay người đi về phía thư phòng.

Thư phòng của Thính Tuyết Hiên là thư lâu, tổng cộng hai tầng.

Sau khi Vân Trân vào, liền thấy Triệu Húc đã trở về trước một bước, đang đứng trước án thư.

"Nô tỳ bái kiến thiếu gia." Vân Trân hành lễ.

"Đứng lên, đứng lên đi." Triệu Húc vội đi tới duỗi tay đỡ nàng.

Vân Trân lui về sau một bước, tránh đi.

Tay Triệu Húc dừng trong không trung, sau đó làm như không có việc gì mà rút về. Hắn sờ mũi, sau đó nhìn Vân Trân chằm chằm.

Vân Trân bị hắn nhìn tới nổi da gà, hơi nghiêng đầu, hỏi: "Không biết thiếu gia gọi nô tỳ tới là vì chuyện gì?"

"Khụ khụ!" Triệu Húc đưa tay lên, ho khan hai tiếng, sau đó xoay người, từ trên bàn lấy một cái hộp gấm dài đưa tới trước mặt Vân Trân.

Vân Trân không nhận lấy.

Triệu Húc giải thích: "Mấy ngày trước ta theo phụ vương ra ngoài, biểu hiện tốt, phụ vương thưởng cho ta một gốc nhân sâm năm trăm năm. Ta liền nghĩ, thân thể ngươi ốm yếu, có lẽ dùng được, nên coi như làm quà năm mới..."

Vân Trân không khỏi cảm động, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Ý tốt của thiếu gia, nô tỳ xin nhận. Nhưng lễ vật này quá quý trọng, nô tỳ không dùng nỗi, thiếu gia vẫn là nên đưa cho nương nương đi."

Triệu Húc nghe vậy, khóe miệng giật giật, mạnh mẽ nhét hộp gấm vào tay nào: "Sao ngươi không dùng được? Chỗ mẫu phi ta đã tặng thứ khác. Thứ này, ngươi bắt buộc phải nhận."

Thái độ cứng rắn hơn trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play