Bịch!

Ngay lúc Triệu Hi cười to, đột nhiên có một quả cầu tuyết bay qua nện vào mặt hắn.

Triệu Hi bị ném trúng, tâm trạng rất không tốt, quyết định ra trận, tự báo thù cho mình.

Vân Trân không ngờ sẽ có một ngày nàng lại cùng Triệu Hi và Nha Sát giống hiện tại, quên đi thời gian, quên hết thân phận, chơi ném tuyết, mọi người cùng cười vui vẻ như vậy.

À không đúng, Nha Sát không biết cười.

Mặt Nha Sát trước sau đều âm u như quan tại, vô cùng nghiêm túc, giống như ai thiếu nợ nàng ấy mười vạn lượng hoàng kim vậy. Khi nàng ấy không cười, cũng có thể nói là một kiểu tính cách, có hơi khô khốc. Nhưng nếu nàng ấy cười rộ lên, thật sự có hơi đáng sợ.

Vân Trân hoài nghi gương mặt nàng ấy có phải bị tật gì không.

Chữ "cười" này căn bản không xuất hiện trong từ điển của nàng ấy.

Có điều dù Nha sát không cười, nhưng nàng vẫn có thể cảm nhận nàng ấy cũng vui vẻ.

"Nè, rốt cuộc tới khi nào ngươi mới thả ta đi đây?"

Chơi mệt rồi, bọn họ ngã vào nền tuyết. Triệu Hi nằm giữa, Vân Trân và Nha Sát nằm hai bên. Lúc này, Vân Trân đột nhiên hỏi.

Nghe nàng hỏi, nụ cười trên mặt Triệu Hi lập tức phai nhạt, giống như vừa bị ai đánh thức khỏi mộng đẹp.

"Có lẽ chờ đến ngày ta chết đi." Triệu Hi nhìn bầu trời xám xịt trên đỉnh đầu, nói.

Dứt lời, phản ứng của Vân Trân và Nha Sát không giống nhau.

Vân Trân cảm thấy Triệu Hi đang cự tuyệt nàng, muốn nói nàng biết mãi mãi sẽ không có ngày đó.

Nhưng khi nghe Triệu Hi nói xong, đôi mắt luôn không có cảm xúc của Nha Sát bỗng trở nên ảm đạm.

Mãi đến nửa tháng sau, Vân Trân cuối cùng cũng hiểu lời Triệu Hi nói ngày đó rốt cuộc có ý gì.

...

Hôm đó lúc ăn cơm, Triệu Hi đột nhiên làm rơi đũa. Hắn ôm ngực, ngã xuống đất.

"Chủ nhân." Nha Sát ném chén đũa xuống, vội chạy qua đỡ Triệu Hi. Sau đó, nàng lấy một cái bình sứ nhỏ trong lòng ngực, đổ ra một viên thuốc, đút cho Triệu Hi uống.

Sau khi uống thuốc, sắc mặt Triệu Hi dần tốt lên một chút, không còn khó coi như vậy.

"Đỡ ta về phòng." Triệu Hi bắt lấy tay Nha Sát, nói.

"Vâng."

......

Ngày đó ăn cơm thời điểm, Triệu Hi chiếc đũa đột nhiên từ trong tay chảy xuống. Đi theo, hắn liền che lại ngực vị trí, triều trên mặt đất đảo đi.

"Chủ nhân." Nha Sát nâng Triệu Hi từ dưới đất đứng dậy, đưa về phòng.

Vân Trân ngồi trên ghế, lẳng lặng nhìn theo.

Bộ dáng Triệu Hi vừa phát bệnh khiến nàng nghi ngờ. Lúc này, trong đầu nàng bỗng hiện lên những chuyện khác thường ở chung với Triệu Hi mấy ngày nay.

Những chi tiết rất nhỏ đó...

Nếu không phải Triệu Hi phát hiện, nàng sẽ không chú ý tới.

Còn cả vài lời Triệu Hi nói...

Nếu sinh mệnh chỉ còn lại một tháng...

Có lẽ chờ đến ngày ta chết đi.

Còn cả sự khác thường của Triệu Hi.

Chớp nhoáng, một suy nghĩ lóe lên trong đầu Vân Trân.

Nếu đó là thật, có lẽ có thể giải thích được sự khác thường của Triệu Hi mấy ngày nay.

Có điều...

Thời điểm Nha Sát rời khỏi phòng Triệu Hi, Vân Trân đã chờ bên ngoài.

Nha Sát không nhìn nàng, trực tiếp đi qua.

"Chủ tử nhà ngươi có phải mắc bệnh nặng không?" Vân Trân hỏi.

Vân Trân dừng lại, có điều không xoay người, dường như không định nói chuyện với Vân Trân.

"Chẳng lẽ ngươi cam tâm sao?" Ngay lúc Nha Sát định bỏ đi, Vân Trân lần nữa lên tiếng.

Lần này, Nha Sát dừng lại, cũng xoay người.

Nha Sát nhìn nàng.

"Có phải hắn sắp chết rồi không?" Vân Trân hỏi Nha Sát.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play