Nhưng Vân Trân theo chủ tử hai người họ ở đây hai ngày vẫn không thấy ai tới tìm, cũng không thấy họ rời khỏi ngọn núi này.

Mỗi ngày Triệu Hi đều xuống giường đúng giờ, hoặc là ngây ngốc ngồi bên cửa sổ, hoặc là đi dạo một vòng trong rừng, buổi chiều hoặc là ngủ, hoặc là luyện chữ.

Việc Nha Sát làm càng đơn giản, chỉ có gánh nước chặt củi săn thú.

Bọn họ thoạt nhìn giống như chỉ là người dân bình thường trong núi.

Mà sau khi thôn dân đưa gia vị và những thứ khác tới đây, việc nấu cơm và quét tước liền giao cho Vân Trân.

Ban đầu, thời điểm Triệu Hi bảo Vân Trân nấu cơm, Nha Sát lộ vẻ lo lắng. Nàng ấy không yên tâm để Vân Trân tiếp xúc với đồ ăn, sợ nàng bỏ thuốc vào đó. Nhưng Triệu Hi đã quyết định, nàng ấy không thể phản kháng. Vì thế thời gian đầu, khi Vân Trân nấu cơm, Nha Sát đều ở cạnh trông chừng, chỗ nào thấy hoài nghi sẽ bảo Vân Trân dừng lại, để nàng ấy kiểm tra.

Vân Trân bất lực.

Nàng cảm thấy Nha Sát quá đề cao nàng rồi.

Tuy y thuật và độc thuật nàng đều rất lợi hại, nhưng từ sớm đến tối nàng đều như phạm nhân bị Nha Sát nhìn chằm chằm, căn bản không tìm thấy cơ hội làm gì. Đồng thời, bên cạnh nàng ấy còn có Triệu Hi.

Nếu nàng không nhớ lầm, trên phương diện y độc Triệu Hi cũng có nghiên cứu. Tuy kém một chút, nhưng nếu Vân Trân muốn giở trò dưới mí mắt của hắn cũng là chuyện không có khả năng.

Dần dần, Nha Sát thấy nàng "biết bổn phận", không còn giám sát như ban đầu nữa.

Ngày tháng trong núi cứ thế trôi qua.

Ngày nào cũng giống ngày nào.

Sáng sớm hôm nay, Vân Trân tỉnh dậy, phát hiện bên ngoài đã trải một tầng tuyết dày. Triệu Hi khoác áo choàng màu trắng đứng giữa sân, cùng Nha Sát làm người tuyết.

Người tuyết Triệu Hi làm không giống bình thường, có vài phần tà tính.

Nha Sát không biết làm, Triệu Hi đứng cạnh chỉ đạo nàng ấy.

Nhìn cảnh tượng này, Vân Trân không khỏi ngẩn ra.

Hình như từ khi đến nay, mỗi ngày Triệu Hi đều đang lật đổ hình tượng mà nàng biết về hắn từ trước.

Triệu Hi đắp người tuyết?

Triệu Hi dạy Nha Sát đắp người tuyết?

Sao có thể?

Đúng là kỳ lạ!

Bịch.

Ngay lúc Vân Trân sững sờ, một quả cầu tuyết bay qua đây, nện vào vai nàng.

Nàng hoàn hồn, phát hiện Triệu Hi đang đứng bên người tuyết, cười khanh khách nhìn nàng. Đôi mắt liễm diễm đào hoa kia giờ phút này phá lệ mê hoặc lòng người, như muốn cuốn hồn phách của người ta vào đó.

Bịch.

Một quả tuyết cầu nện vào gương mặt kia.

Nụ cười trên gương mặt Triệu Hi thoáng cứng đờ.

Vân Trân phủi tay, đứng dưới mái hiên, nhếch môi nhìn hắn.

"Nha Sát." Triệu Hi lên tiếng.

Nha Sát còn đang đấu tranh với người tuyết quay đầu, nhìn chủ nhân của mình.

"Ném cầu tuyết vào nàng ấy cho ta!" Triệu Hi ra lệnh.

Nha Sát liền nhìn Vân Trân.

Vân Trân cũng nhìn Nha Sát, trong lòng thầm mắng một tiếng.

Tuy Nha Sát không biết làm người tuyết, nhưng bản lĩnh đánh người lại lợi hại tàn nhẫn. Mỗi lần Triệu Hi chỉ vào đầu, nàng đều có thể ném trúng chỗ đó, ném đến mức Vân Trân ôm đầu, chạy trốn trong ngoài viện.

"Ha ha ha ha..." Triệu Hi ngồi trên ghế đã, vỗ tay, nhìn Vân Trân chật vật trốn Nha Sát.

Đôi khi, Vân Trân cũng sẽ phản kích.

Nhưng sự phản kích của nàng thường không có hiệu quả, cho dù thỉnh thoảng có thể ném trúng Nha Sát, nhưng cái giá phải trả là thành tăng gấp bội.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play