"Ngọc Nhung muội không cần lo lắng, chuyện của muội, hoàng huynh có khi nào không để trong lòng?" Triệu Kỳ trấn an.

"Vâng, Ngọc Nhung luôn nhớ." Triệu Ngọc Nhung đáp.

Sau đó, đề tài giữa hai người dần nhẹ nhàng hơn.

Bỗng dưng không biết thế nào, Triệu Kỳ lại nhíu mày, lúc nói chuyện có thở dài vài lần.

"Hoàng huynh đang phiền lòng chuyện gì sao?" Triệu Ngọc Nhung hỏi.

"Đúng là có một chuyện. Muội có biết độc phụ đanh đá Vương Tân Vũ kia không? Mấy năm trước ả bị đưa tới Thanh Phong Quan tĩnh tu, nửa năm gần đây, ả thường xuyên viết thư về, nói mình biết sai rồi, hi vọng có thể về kinh. Trước đây, ta luôn nghĩ cách chặn nó lại, nhưng... Cuối cùng vẫn để ả tìm được cơ hội nhờ người đưa thư sám hối tới cho nữ nhân kia, hơn nữa phụ thân ả còn cầu tình với nữ nhân kia..."

Nói tới đây, Triệu Kỳ thở dài.

"Muội cũng biết thật ra ta không thích ả. Khi đó cưới ả cũng là yêu cầu của Vương gia, vì ổn định lòng người Vương gia. Nhưng trên thực tế... Muội cũng gặp Vương Tân Vũ rồi, ả nào phải là người dễ ở chung, tính cách thậm chí còn lợi hại hơn hoàng muội kia của ta... Ta thật sự không muốn để ả trở về, lại khiến cho Vũ Vương phủ của ta thêm hỗn loạn."

Xem ra Triệu Kỳ hoàn toàn không có tình cảm với Vương Tân Vũ.

Cũng đúng, với tâm trạng muốn phản kháng người Vương gia hiện tại, gã sao có thể chấp nhận hôn nhân Vương gia an bài cho gã? Huống chi Vương Tân Vũ kia còn kế thừa sự đanh đá và ngoan độc của người Vương gia.

Tuy Triệu Kỳ không thích La Chước, nhưng ít ra trước đây La Chước còn từng hoài hài tử của gã. Nếu không phải Vương Tân Vũ gây chuyện, trong số các hoàng tử, người đầu tiên có nhi tử đã là gã, chứ không phải Triệu Húc.

Trong lòng Triệu Kỳ vẫn luôn day dứt chuyện đó.

"Nhưng Vương Tân Vũ dù sao vẫn là Vũ vương phi trên danh nghĩa, cũng không thể để nàng ta luôn ở Thanh Phong Quan đúng không?" Triệu Ngọc Nhung bưng ly trà, nhấp một ngụm.

"Đúng là vậy, nhưng ta vẫn không cam lòng." Triệu Kỳ đập bàn một cái.

Triệu Ngọc Nhung khẽ cười: "Hoàng huynh hà tất vì chuyện này mà học lòng? Vương Tân Vũ kia tuy rằng là nữ nhi của Vương gia, nhưng nói đến cùng nàng ta cũng không ở kinh thành này mấy năm rồi. Kinh thành mỗi tháng đều thay đổi, huống chi là mấy năm. Muội nghĩ, sau khi về kinh thành, nàng ta chắc chắn sẽ không kiêu ngạo như trước. Nếu thông minh một chút, nàng ta sẽ nghĩ cách lấy lòng huynh, còn cả vị Hoàng Hậu nương nương kia của chúng ta..." Nói tới đây, ánh mắt Triệu Ngọc Nhung trở nên lạnh lẽo, "Cũng đã bao năm, sự yêu thích của Hoàng Hậu nương nương khẳng định cũng có thay đổi. Đến lúc đó, hoàng huynh chỉ cần ở bên cạnh 'nhắc nhở' vài câu, khiến nàng ta phạm sai lầm trước mặt Hoàng Hậu nương nương... Không được Vương Hoàng Hậu ủng hộ, cho dù trước kia là con hổ, nàng ta hiện giờ cũng phải ngoan ngoãn quỳ xuống nghe theo hoàng huynh."

Nghe Triệu Ngọc Nhung nói hết, Triệu Kỳ vỗ tay tán thưởng.

"Hoàng huynh khách khí." Triệu Ngọc Nhung giơ ly trà lên, "Dù sao hoàng huynh cũng mới giúp Ngọc Nhung giải quyết một phiền phức lớn. Hiện tại Ngọc Nhung cũng không giúp được hoàng huynh cái gì, chỉ đưa ra đề nghị nhỏ bé mà thôi. Thôi thôi, chúng ta không nói những việc này nữa. Muội lấy trà thay rượu, kính hoàng huynh một ly."

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play