"Hoàng huynh..." Triệu Ngọc Nhung thở dài.

Khoảnh khắc cúi đầu, trong mắt Triệu Ngọc Nhung hiện lên hận ý.

Nàng đúng là hận thấu nữ nhân đó.

Hình như từ lúc quen biết nàng, cuộc đời nàng ta vẫn luôn lên lên xuống xuống. Nói không chừng, bát tự của nữ nhân đó thật sự khắc nàng ta.

Trước đây khi còn ở Thanh Lương sơn trang, nàng ta đã thích Ngụy Thư Tĩnh. Nhưng người Ngụy Thư Tĩnh thích vẫn luôn là Vân Trân. Sau này, cũng vì Vân Trân cứu người của tộc Cổ Tát kia, Thanh Lương sơn trang mới gặp phiền phức.

Nếu không vì nàng, phụ mẫu nàng ta cũng đã không chết ở nơi đó. Mà tỷ tỷ của nàng ta cũng đã không rơi vào nông nổi hiện giờ. Còn cả biểu ca của nàng ta, gã chẳng qua chỉ bỏ chút thuốc muốn giáo huấn nàng, cuối cùng lại bị sung quân lưu đày, sau đó chết thảm trên đường đi.

Tuy sau này nàng cứu nàng ta.

Nhưng khi ấy, nàng ta thật sự hi vọng nàng đừng cứu nàng ta, cứ để nàng ta chết đi như vậy thì tốt biết mấy.

Có điều, đây cũng coi như là khảo nghiệm của ông trời.

Nàng ta thế mà thật sự sống sót.

Thậm chí mấy năm sau còn thay mận đổi đào, trở thành công chúa thân phận tôn quý nhất Vân Hán Quốc!

Từ vinh đến nhục...

Dường như đều có liên quan tới nữ nhân đó.

Nàng ta đương nhiên hận.

Hận nữ nhân đó dối trá.

Mỗi lần nàng đều làm bộ thiện lương, nhưng trên thực tế, người như nàng mới là kẻ đáng sợ nhất.

Nếu thật sự thiện lương mềm lòng như bao người như nhận xét, vậy nàng sao có thể bước đến địa vị như bây giờ?

Trong cung ngoài cung lại có nhiều kẻ muốn giết nàng đều giết không thành như vậy?

Cho nên, nàng là kẻ dối trá nhất.

Chẳng qua tâm cơ của nàng quá sâu, sâu đến mức rất nhiều người đều bị nàng lừa.

"Có điều như vậy cũng tốt..." Lúc này, Triệu Kỳ lại nói, "Muội ở lại trong cung, hoàng huynh cũng có thể chiếu cố muội. Sau này, chờ hoàng huynh ngồi lên vị trí kia, dưới bầu trời này, muội chính là nữ nhân tôn quý nhất."

Nói xong, Triệu Kỳ dùng ánh mắt chờ mong nhìn Triệu Ngọc Nhung.

"Hoàng huynh, huynh..." Triệu Ngọc Nhung kinh ngạc.

Triệu Kỳ lắc đầu: "Muội và ta đều rõ, trên người ta không chảy huyết mạch của phụ hoàng, cho nên chúng ta..."

"Chuyện lúc trước, còn phải đa tạ hoàng huynh." Triệu Ngọc Nhung ngắt lời.

Triệu Kỳ dừng lại, nhìn nàng ta.

Gã biết, nàng ta đang trốn tránh.

Mỗi lần gã nói đến đề tài này, nàng đều sẽ trốn tránh.

Nhưng Triệu Kỳ không tin nàng hoàn toàn không có tình cảm với gã. Nếu không có tình cảm, sao lại cho phép gã tiếp cận? Có lẽ nàng chỉ đang để ý quan hệ huynh nghĩa trên danh nghĩa của họ.

"Không có gì." Nghĩ đến đây, Triệu Kỳ thở phào, mỉm cười, "Thật ra bổn vương cũng chẳng làm gì. Chỉ là nữ nhân mà thôi, nếu sự tồn tại của nàng ta không thể hỗ trợ bổn vương, vậy ít nhất có thể lợi dụng việc nàng ta chết... Có thể giải quyết phiền não trong lòng Ngọc Nhung, bổn vương rất vui."

Triệu Ngọc Nhung thấy gã thả lỏng như vậy, có hơi bất an: "Chuyện đó hoàng huynh phải chú ý nhiều một chút. Không phải đang có người điều tra sao? Do vậy..."

"Chuyện này Ngọc Nhung muội càng không cần lo lắng." Triệu Kỳ cười nói, "Có đệ đệ của ả, ả tuyệt đối không dám để lộ nửa câu. Hơn nữa hiện tại, người duy nhất biết chân tướng kia cũng bị xử lý, cho dù bọn họ tìm được thi thể cũng vô dụng."

"Vậy thì tốt." Nghe đến đó, Triệu Ngọc Nhung thở phào nhẹ nhõm.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play