"Là tội thần không xứng với công chúa, không liên quan tới công chúa." Chiến Sơn Hà quỳ gối bên dưới, tiếp tục nói.

"Ngươi!" Hoàng đế trừng mắt nhìn gã.

To gan!

Đúng là to gan làm loạn!

Trong mắt Trấn Bắc quân bọn họ rốt cuộc có người làm hoàng đế này không!

Trước đây ông ta còn tưởng Chiến Sơn Hà không giống người Liễu gia, vốn định tha cho gã một lần. Nếu có thể, sau này Trấn Bắc quân sẽ do gã chấp chưởng. Kết quả không ngờ, người này thế mà trực tiếp kháng chỉ bất tuân!

Đúng là to gan làm loạn!

To gan làm loạn!

"Bệ hạ bớt giận."

Đúng lúc này, trong đại điện vang lên giọng của một nữ tử.

Giọng nói kia đối với rất nhiều người mà nói vô cùng xa lạ.

Nhưng Chiến Sơn Hà lại chấn động.

Gã vội quay đầu, thấy Tử Thị mặc một bộ xiêm y màu tím từ đám người bước ra.

Gã nhìn nàng, hi vọng có thể dùng ánh mắt nói nàng biết, đừng tới đây. Nhưng giống như sớm đã đoán được, Tử Thị căn bản không nhìn gã.

"Bệ hạ." Tử Thị đến bên cạnh Chiến Sơn Hà, quỳ xuống.

Vân Trân cũng nghe ra giọng của Tử Thị, ngẩng đầu nhìn nàng ấy, không khỏi căng thẳng.

Lúc này, Triệu Húc vươn tay nắm lấy tay nàng. Nàng nghiêng đầu, thấy Triệu Húc hơi lắc đầu, ý bảo nàng đừng hành động thiếu suy nghĩ.

"Thanh Hiếu huyện chúa, ngươi làm gì vậy?" Hoàng đế cau mày hỏi Tử Thị.

"Bệ hạ, thần nữ có việc muốn bẩm báo."

Tử Thị vừa nói xong, Chiến Sơn Hà lập tức vươn tay giữ chặt cánh tay nàng, ngăn cản nàng nói tiếp.

Tử Thị nhìn gã, sau đó lần nữa nhìn hoàng đế.

Hoàng đế quan sát phản ứng của Chiến Sơn Hà, trong ánh mắt xẹt qua cảm xúc không vui.

"Ngươi có gì muốn nói, có thể chờ lát nữa rồi nói. Hiện giờ trẫm đang dò hỏi Chiến Sơn Hà tại sao dám cự tuyệt công chúa của trẫm trước mặt mọi người!" Hoàng đế nói.

"Bệ hạ." Tử Thị dập đầu, "Thần nữ là vì chuyện này mới đứng ra."

"Vậy sao?" Hoàng đế nhíu mày.

"Thanh Hiếu huyện chúa..." Chiến Sơn Hà nghiêng đầu nhìn nàng chằm chằm.

Tử Thị giống như mặc kệ mọi thứ, tránh khỏi tay gã, nói với hoàng đế: "Bệ hạ, không phải Chiến tướng quân muốn cự tuyệt ngài tứ hôn, chỉ là thời điểm ở Bắc địa, thần nữ sớm đã cùng Chiến tướng quân tư định chung thân! Hơn nữa, thần nữ đã có cốt nhục của Chiến tướng quân."

Lời này của Tử Thị đương nhiên là quả bom rơi vào trong nước, nổ tung hiện trường, bọt nước văng khắp nơi.

"Trời ạ! Sao có thể?"

"Không có lệnh cha mẹ, không có lời mai mối, thế mà... Đã có hài tử?"

"Chiến tướng quân là người thô kệch còn có thể hiểu, nhưng Thanh Hiếu huyện chúa này rõ ràng là nữ tử, tại sao cũng không biết liêm sỉ như vậy? Nàng ta dám nói thẳng trước mặt mọi người, đúng là không biết xấu hổ!"

"Các ngươi quên rằng người Tào gia sớm đã chết rồi sao... Ta thấy là do không ai dạy nàng ta những việc này..."

"Đúng là bại hoại nề nếp gia tộc!"

"Khó trách Chiến Sơn Hà không dám cưới công chúa."

Xung quanh lập tức nghị luận.

Những người đó càng nói càng khó nghe.

Có vài người chỉ cảm khái, cũng có người lại chờ xem kịch hay, có kẻ thì bỏ đá xuống giếng.

Tử Thị làm đương sự cứ quỳ gối giữa đại điện như vậy, cho dù thân thể cứng đờ, nàng cũng không để lộ sự chùn bước.

"Bệ hạ, Thanh Hiếu huyện chúa đang nói dối, sự việc không phải như vậy..." Chiến Sơn Hà ôm quyền, nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play