Năm đó, thời điểm bà ta chú ý tới Vân Trân, nàng chẳng qua là một nha hoàn làm việc nặng không đáng nhắc tới. Dung mạo cũng không có gì xuất sắc, còn xanh xao vàng vọt.

Nếu không phải có chút đầu óc, bà ta đã không chú ý tới nàng.

Nhưng khi ấy, bà ta cũng chỉ muốn huấn luyện Vân Trân thành lưỡi dao sắc bén trong tay mình, lại quên rằng lưỡi dao tuy sắc bén, nhưng nếu khống chế không tốt, rất dễ bị cắt vào tay.

Trong những năm đó, rất nhiều lần nàng đã chứng minh mình không phải lưỡi dao bình thường.

"Ngươi nói xem nếu lúc trước bổn cung không lựa chọn ngươi, ngươi hiện tại sẽ như thế nào?" Đức Phi đột nhiên hỏi.

Nếu lúc trước nàng không được chọn từ đống bụi bặm ra, vậy nàng sẽ có vận mệnh gì?

"Giả thiết ấy Vân Trân không biết nên trả lời thế nào." Vân Trân đáp.

Có lẽ cuộc đời này nàng sẽ không gặp được sư phụ Độc Thủ Y Tiên, cả đời sẽ không liên quan tới "y thuật". Không có y thuật giữ mạng, có lẽ nàng sớm đã chết. Có lẽ không có tai họa khi biết y thuật mang tới, cuộc sống của nàng có lẽ sẽ an toàn hơn.

Nhưng nàng vẫn sẽ gặp Triệu Húc, gặp những người đó.

Thậm chí, ở một thời điểm khác, nàng sẽ dùng cách khác gặp sư phụ Độc Thủ Y Tiên của nàng, bái ông ấy làm sư phụ.

Tất cả không phải không có khả năng.

Cho nên thứ gọi là giả thiết không tồn tại.

"Đúng vậy, giả thiết không tồn tại." Đức Phi gật đầu, "Bổn cung dùng nhiều cách như vậy vẫn không thể diệt trừ ngươi, cũng không thể khiến Húc Nhi quên ngươi. Có lẽ, đây chính là vận mệnh. Nếu ngươi có thế nào cũng bị vận mệnh kéo dây dưa với Húc Nhi, thế thì từ giờ trở đi, bổn cung sẽ để ngươi giúp nó."

Nói tới đây, Đức Phi dừng một chút, "Chắc ngươi cũng biết tình cảnh của Húc Nhi hiện giờ không tốt lắm. Từ hôm nay trở đi, bổn cung sẽ không ngăn cản ngươi ở bên Húc Nhi, nhưng có một việc ngươi phải hiểu, đó là nên làm gì mới tốt cho Húc Nhi."

...

Thời điểm Vân Trân về Túc Vương phủ, Triệu Húc đã trở về.

"Trân Nhi, nàng sao rồi?" Triệu Húc bắt lấy bả vai nàng, lo lắng hỏi, "Ta nghe nói hôm nay người của mẫu phi..."

"Thiếp không sao." Vân Trân lắc đầu, "Nương nương triệu thiếp qua chẳng qua có vài lời muốn hỏi thiếp. Bà ấy không làm khó thiếp, ngược lại đồng ý cho thiếp ở bên chàng."

"Thật sao?" Triệu Húc sửng sốt.

Hiển nhiên, điều này không giống dự đoán của hắn.

"Thật." Vân Trân duỗi tay ôm lấy hắn.

Hôm nay, mục đích Đức Phi tìm nàng rất rõ.

Thứ nhất, là muốn mượn cơ hội phủ đầu nàng.

Thứ hai, chính là để nói nàng có thể ở bên cạnh Triệu Húc, nhưng tiền đề là sau này phải nghe lời bà ta, lần nữa về trong tay nàng ta, trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay bà ta.

Vân Trân yêu Triệu Húc, đương nhiên sẽ giúp hắn.

Nhưng không có nghĩa là trở thành lưỡi dao sắc bén trong tay Đức Phi.

Nàng bây giờ đã không phải là nàng của trước kia.

Khi đó nàng không có sự lựa chọn, tính mạng của mình bị Đức Phi nắm giữ. Đức Phi muốn diệt trừ nàng diệt trừ nàng, đơn giản như bóp chết con kiến vậy.

Nhưng hiện tại đã khác.

Tuy nàng vẫn thân bất do kỷ, nhưng không phải hoàn toàn không có đường lui.

...

Thời gian kế tiếp, đa phần nàng đều ở Túc Vương phủ, thỉnh thoảng rảnh sẽ tới Tào trạch, xem bệnh cho Tử Thị. Không bao lâu, Tử Thị khỏi bệnh. Đồng thời, Triệu Húc nói với nàng, trong cung truyền tin, bảo nàng năm nay theo Triệu Húc vào cung tham gia cung yến trừ tịch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play