Vân Trân đoán được một khi mình trở về, có vài người không thể ngồi yên hoàn toàn.

Nhưng nàng không ngờ "cố nhân" đầu tiên nàng gặp lại thế mà là Đức Phi.

Hôm ấy, Triệu Húc vừa ra ngoài, người của Đức Phi liền tới Túc Vương phủ nói với Vân Trân, Đức Phi muốn gặp nàng.

Nơi Đức Phi gặp nàng có thể xem như chỗ cũ:

Hồi Xuân Đường ở kinh thành.

Năm đó, thời gian nàng ở Hồi Xuân Đường không ngắn.

"Vào đi, nương nương ở bên trong."

Vân Trân bị người ta dẫn vào. Trước một căn phòng nàng gặp Bích Diên.

Ba năm không gặp, Bích Diên không có quá nhiều thay đổi.

Vân Trân gật đầu với nàng ta, sau đó đẩy cửa đi vào.

Trong phòng bố trí tao nhã lịch sự.

Đức Phi mặc một bộ xiêm y xanh thẫm ngồi trên ghế.

Tay bà ta đang cầm một ly trà nóng.

Vân Trân vừa vào, liền cảm nhận được ánh mắt của bà ta dừng trên người mình.

Nàng bình tĩnh đi qua, dừng lại cách Đức Phi năm bước.

"Vân Trân gặp qua Đức Phi nương nương." Vân Trân đặt hai tay bên eo, hành lễ.

Rất lâu sau, Đức Phi vẫn không lên tiếng. Điều này không khỏi khiến nàng nhớ tới trước kia, nếu nàng làm gì chọc Đức phi không vui, thời điểm tới bái kiến, Đức Phi sẽ cố ý không cho nàng nửa dậy, cứ khom người như vậy chính là để chỉnh nàng.

Khi đó, Vân Trân luôn lặng lẽ thừa nhận.

Nhưng hôm nay, trên người nàng sớm đã thương tích chồng chất, đặc biệt là đầu gối còn từng bị gãy, căn bản không chịu nổi tra tấn như vậy.

Vì thế, Vân Trân lần nữa hành lễ: "Vân Trân gặp qua Đức Phi nương nương."

Đức Phi hơi nhíu mày.

"Vừa ra ngoài một chuyến, quy củ đều quên hết." Đức Phi nói, "Hay là ngươi cho rằng có Húc Nhi che chở, ngươi lại sinh trưởng tử cho nó thì có thể không coi bổn cung vào trong mắt?"

"Vân Trân không dám." Nói rồi, Vân Trân ngẩng đầu nhìn Đức Phi.

Đức Phi cười lạnh, giống như muốn nói ngươi có gì mà không dám."

"Bình thân. Bổn cung không hi vọng vì chuyện của ngươi, Húc Nhi lại xa cách bổn cung."

"Tạ nương nương." Vân Trân đứng lên.

Tuy bảo nàng bình thân, nhưng cũng chỉ có thể đứng.

Đây là quy củ của Đức Phi, cũng là quy củ ở kinh thành này.

"Không biết nương nương triệu Vân Trân tới đây là vì chuyện gì?" Vân Trân hỏi.

"Ngươi thấy sao?" Đức Phi uống ngụm trà, hỏi.

Bà ta vẫn giống ba năm trước đây, đa số thời điểm đều không để lộ hỉ nộ, là người rất khó đối phó. Nhưng từ đầu tới cuối, Vân Trân đều không muốn đối chọi với bà. Dù sao, bà ta vẫn là mẫu thân của Triệu Húc. Dù bà ta nhiều lần muốn giết nàng, nàng cũng chưa từng nghĩ sẽ trở về báo thù, dồn bà ta vào chỗ chết.

Nhưng không biết ba năm trước đây, Đức Phi hận không thể nghiền xương nàng thành tro, vào ba năm sau liệu có còn suy nghĩ đó không?

"Nương nương cố ý phái người tới Túc Vương phủ gọi Vân Trân tới đây, chắc không phải đang nghĩ làm thế nào diệt trừ Vân Trân đúng không?"

Vừa hết câu, trong mắt Đức Phi lộ sự tức giận.

Nhưng rất nhanh, bà ta lại trở về dáng vẻ bình thường.

"Đương nhiên không phải." Bà ta lạnh lùng nói, "Trước đừng nói chấp niệm Húc Nhi đối với ngươi, chỉ riêng việc ngươi sinh A Linh cho Húc Nhi, bổn cung sẽ không muốn mạng ngươi ngay lúc này. Bổn cung chỉ là cảm thán mà thôi."

Cảm thán thời gian, cảm thán tạo hóa.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play