Một lát sau, Vân Trân sợ bọn chúng cảm lạnh, kéo chúng về, đóng cửa sổ lại.
Kinh thành, vòng đi vòng lại đã ba năm.
Cuối cùng vẫn trở về.
Đúng lúc này, Vân Trân cảm giác có người nắm tay nàng.
Nàng quay đầu, mắt chạm mắt cùng Triệu Húc.
...
Triệu Húc rời kinh ba năm.
Trước khi bọn họ trở về, phủ đệ trong kinh thành đã được hạ nhân quét tước.
Phủ đệ là do hoàng đế ban cho.
Chẳng qua lúc trước, Triệu Húc còn chưa kịp tới ở một đêm đã vì một đạo thánh chỉ, lập tức rời khỏi kinh thành, đi tới Quán Châu. Khi Vân Trân cùng Triệu Húc dẫn theo A Linh, Vân Từ xuống xe ngựa, bọn họ đứng trước một tòa viện ghi "Túc Vương phủ", nhìn phủ đệ trước mặt.
Vân Trân bất giác cảm thấy mờ mịt cùng hoảng hốt.
Truyện Trọng SinhRất nhanh, đã có hạ nhân nhận được tin, đi ra nghênh đón bọn họ.
Vân Trân nhìn người quỳ dưới đất, cảm giác cuối cùng cũng về kinh thành càng chân thật.
Đúng vậy, bọn họ thật sự đã trở về.
Trở về cái nơi đã từng tràn ngập vui sướng, nhưng cũng tràn ngập bi thương cùng ngươi lừa ta gạt.
Nơi này không phải Bắc địa.
Bọn họ cũng không đơn giản là Vân Trân và Triệu Húc.
Chẳng qua đi xa lâu như vậy, rốt cuộc vẫn có chút xa lạ. Nhưng hiện thực lại không cho họ nhiều thời gian chuẩn bị. Ngay sau ngày Vân Trân và Triệu Húc về kinh thành, trong cung hạ chỉ, truyền Túc Vương Triệu Húc cùng Túc Vương thế tử Triệu Hoài Ngọc tiến cung điện thánh.
"Mẫu thân, sao người không đi cùng con và phụ vương?" Thời điểm Vân Trân thay xiêm y cho A Linh, A Linh nghiêng đầu, khó hiểu hỏi nàng.
"A Linh, không phải mẫu thân đã nói với con rồi sao, mẫu thân hơi mệt, cho nên lần này phụ vương con sẽ dẫn con vào cung." Vân Trân nói, "Con còn nhớ mẫu thân vừa dặn gì không?"
"Vâng." A Linh cắn môi, nhìn nàng, "A Linh tiến cung, đi gặp gia gia và nãi nãi của A Linh."
"Còn gì nữa?"
"A Linh phải nghe lời, không được tùy tiện nói chuyện, cũng không được chạy loạn."
"Không sai, A Linh nhớ rất tốt. Còn nữa, sau khi tiến cung phải luôn đi theo phụ vương, có biết chưa?"
Cuối cùng, Vân Trân vẫn không yên tâm, lại dặn dò mấy câu.
Triệu Húc đã thay y phục xong, bước ra.
"Nàng yên ta, ta sẽ chăm sóc A Linh thật tốt." Triệu Húc nói.
Hắn biết Vân Trân ở nơi đó chịu bao nhiêu khổ cực, cho nên mới lo lắng việc A Linh tiến cung như vậy.
"Vâng." Vân Trân nắm tay A Linh, đứng lên, "Chàng cũng phải cẩn thận."
Dù sao bọn họ đã rời khỏi kinh thành ba năm.
Trong ba năm này, kinh thành lại thay đổi. Nơi này sớm đã không còn là kinh thành mà bọn họ biết kia. Ngay cả người trong cung cũng đã thay đổi.
Tuy trong cung vẫn còn Đức Phi âm thầm quan sát giúp Triệu Húc, nhưng dù sao bà chỉ là người của hậu cung, rất nhiều chuyện trong triều bà không thể cắm tai mắt vào.
Triệu Húc gật đầu.
Vân Trân thấy thời gian không còn sớm, liền tự mình tiễn Triệu Húc và A Linh.
Nàng đứng ở cửa Túc Vương phủ nhìn xe ngựa xa dần.
Mãi đến khi xe ngựa biến mất ở cuối đường, nàng mới dời mắt đi.
"Tiểu Từ, lạnh không?" Nàng cúi đầu, nhìn Vân Từ mình dắt trong tay.
Vân Từ lắc đầu.
"Đi thôi, nương đưa con về." Nói rồi, nàng nắm tay nó quay lại Túc Vương phủ.
...