Vân Trân biết Vương phu nhân đang nghĩ tới Vương lão gia.

Thời điểm còn ở Vương gia, nàng cũng nghe nói một chút về chuyện xưa của hai người.

Nghe nói Vương phu nhân và Vương lão gia là thanh mai trúc mã. Nhà mẹ đẻ của Vương phu nhân cũng là thương gia giàu có. Khi hai người thành thân, Vương lão gia đã từng nói sẽ không nạp thiếp. Nhưng phu thê bọn họ mãi không có hài tử. Áp lực bên phía Vương gia rất lớn, Vương phu nhân cũng phải suy nghĩ rất lâu mới chịu bước.

Nhưng thiếp thất của Vương lão gia từng người vào hậu viện, vẫn không thấy ai sinh hài tử.

Cuối cùng, bọn họ tưởng đã hết hi vọng, khi đó mới nhận nuôi Vương Quân Ngọc, mãi đến trung niên, đột nhiên có Vương Kỳ Lân, xem như là niềm vui bất ngờ.

Nhưng dù nhiều năm như vậy, Vương phu nhân vẫn không thích đám tiểu thiếp ở hậu viện của Vương lão gia.

Thử hỏi, có bao nhiêu nữ nhân thật sự vui vẻ cùng nữ nhân khác chia sẻ trượng phu của mình?

Bởi vậy, Vương phu nhân nói khá trực tiếp, nhưng Vân Trân biết bà ấy thật sự đang suy xét cho nàng.

Vương lão gia còn như thế, huống cho tôn quý như vương gia Triệu Húc?

"Ta biết ý tốt của người." Vân Trân nói, "Nhưng quan hệ giữa ta và Túc Vương không đơn giản như vậy. Có điều, lời người nói, ta sẽ cẩn thận suy xét."

"Suy xét đi, phải lo lắng nhiều." Vương phu nhân lắc đầu, "Nữ nhân à, sợ nhất chính là hồng nhan mau già. Nhưng trên thế gian này có nữ nhân nào không già đi chứ? Ngươi bây giờ còn trẻ, cho nên ngươi không sợ, nhưng tương lai thì sao?"

...

Vân Trân và Triệu Húc ở Vương gia hai ngày, lại khởi hành.

Thời điểm khởi hành, Vương gia tặng họ rất nhiều đồ.

Vân Trân và Triệu Húc lần nữa uyển chuyển từ chối, nhưng tính tình của Vương phu nhân, hai người họ đều không chống đỡ được, cuối cùng vẫn phải nhận.

Vương Kỳ Lân thấy nàng phải đi, rất không nỡ.

Nhưng hiện tại nó đã lớn hơn một chút, không còn ngang ngược vô lý như ngày xưa. Hơn nữa Vương Quân Ngọc "đã chết", gánh nặng chăm sóc Vương phu nhân và Vương lão gia liền đè nặng trên người nó.

Tóm lại, nó đã trưởng thành.

"Nhiệm vụ sư phụ giao con nhớ phải hoàn thành." Vân Trân xoa đầu nó, "Nếu có gì không hiểu, cứ viết thư sai người đưa tới kinh thành. Sư phụ nhận được, chắc chắn sẽ giải đáp nghi vấn cho con, có biết chưa?"

"Con biết rồi, sư phụ, con sẽ nghe lời." Vương Kỳ Lân đáp.

...

Bọn họ cáo biệt người Vương gia, lần nữa lên đường.

Trước thời điểm cuối năm một tháng, bọn họ tới kinh thành.

Ngày vào kinh, trời đổ tuyết.

Vân Trân cảm thấy nàng có lẽ có sợi dây liên kết gì đó với tuyết.

Bởi vì khi nàng tới thế giới này, lần đầu rời khỏi kinh thành, cùng Triệu Húc và Đức Phi tới Nam Hoang, kinh thành cũng đổ tuyết.

Sau đó, bọn họ từ Nam Hoang trở về kinh thành.

Ngày hồi kinh đó, kinh thành cũng đổ tuyết.

Sau đó là ngày nàng rời kinh, cũng là mùa đông tuyết bay.

Tóm lại, tuyết trong trí nhớ của nàng, không phải ly biệt thì là trùng phùng.

"Oa..." A Linh ghé vào cửa sổ nhìn bên ngoài, "Mẫu thân, đây là kinh thành sao?"

Vân Từ ngồi phía sau A Linh cũng duỗi cổ nhìn bên ngoài.

Vân Trân nhìn tường thành bên ngoài, xoa đầu A Linh: "Đúng vậy, đây là kinh thành, là nơi phụ vương và mẫu phi chào đời."

"Oa... Tường thành cao quá..." A Linh vỗ tay, kéo tay áo Vân Từ, kêu lên.

...

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play