Trước Tết Âm lịch, Du Dao mua mấy chậu cây có treo dây câu đối đỏ trưng trong nhà, chậu quất vàng be bé đặt trong phòng khách, chậu mai vàng hơi lớn thì đặt ngoài cửa nhà, bồn hoa thuỷ tiên thì để ở thư phòng, và còn có một chậu dâu tây nhỏ. Chậu dâu tây này có đến mười mấy trái dâu tây đỏ âu, bé xinh đang lủng lẳng trên cây, mỗi trái chỉ lớn bằng đầu ngón tay cái thôi, vô cùng đáng yêu, Du Dao đặt chậu dâu tây này ở phòng ngủ, đúng hơn là trên tủ đầu giường nơi cô nằm.

Vào tối hôm ấy, cô nhìn chăm chú vào chậu dâu tây đỏ âu kia, nhịn không được duỗi tay hái một trái bỏ vào miệng, không ngờ là dâu rất ngọt, thế là cô liên tục hái thêm hai trái, vừa quay người qua thì thấy Giang Trọng Lâm đang nhìn cô ăn với vẻ mặt bất đắc dĩ. Du Dao bật cười, thuận tiện nhét luôn trái dâu tây nhỏ trong tay vào miệng anh.

“Ngọt lắm đó, anh ăn thử xem.”

Giang Trọng Lâm nhìn về phía chậu dâu tây đã bị cô nhổ trụi lủi một nửa: “… Không phải em đã mua loại dâu tây to sao, nếu em muốn ăn, tủ mát trong nhà bếp có, anh đi rửa cho em nhé?”

Nói xong anh định đứng dậy, Du Dao vươn cánh tay kéo anh về, thuận thế xoay người gác một chân lên người anh ấn xuống. “Anh không hiểu gì cả, tuy loại dâu tây to em mua ăn rất ngon, nhưng trước khi ngủ nhìn thấy bên cạnh mình có loại dâu tây bé nhỏ mọng nước thế này, thì sẽ không nhịn được, đây không phải là ngứa miệng thèm ăn, mà là ngứa tay.”

Giang Trọng Lâm không tập trung nghe lời cô nói lắm, anh đang tập trung nhìn vào bụng của Du Dao, đã không còn nhỏ nữa rồi.

“Cẩn thận chút em à, đừng xoay người nhanh thế, đợi lát nữa coi chừng bị chuột rút đấy.”



Vì bụng cô ngày càng lớn, Du Dao không quen nằm ngửa ngủ trên giường nữa, cô cảm thấy ngủ không yên giấc, giống như có thứ gì đó đè lên ngực mình, thế là trên cơ bản cô đều nghiêng người ngủ. Nhưng nằm nghiêng người lâu quá, cô lại cảm thấy khó chịu, phải đổi chiều, ôm lấy bụng bầu cạ cạ một hồi lật qua bên kia. Cô chỉ cần động đậy một cái là Giang Trọng Lâm đã tỉnh, anh sờ sờ vào đầu cô, hỏi cô có khó chịu không.

Du Dao là một thai phụ phóng khoáng, không chú ý tới mấy chuyện vặt vãnh, đứa bé trong bụng cô cũng là một em bé không ưa hành hạ mẹ mình, nên cô mang thai bé nhẹ nhõm đến bất ngờ, ngoài lúc mới đầu nôn nghén khó chịu mấy ngày, bây giờ cơ bản không có chuyện gì nữa, chỉ là thi thoảng chân cô sẽ bị chuột rút một chút.

Giang Trọng Lâm chăm sóc, đối xử với cô vô cùng cẩn thận, lần đầu tiên cô bị chuột rút anh đã phát hiện ra rồi, anh ngồi dậy xoa bóp chân bị chuột rút cho cô, sau đó, lần nào anh cũng xoa bóp cho cô, nhưng Du Dao vô cùng cảm động mà từ chối anh, bởi vì nhột quá, cô sợ nhất là có người bóp chân của mình, so với chuyện ngứa tới mức ôm bụng bầu bò tùm lum lên giường, thì thà rằng đau một chút rồi thôi.

Sau đó thầy Giang tập trung bổ sung canxi cho cô, mỗi ngày trước khi đi ngủ cho cô ngâm chân với nước nóng, cứ như thế qua một khoảng thời gian quả nhiên tình trạng rút gân đã thuyên giảm đi nhiều. Du Dao ngâm chân xong nằm trên giường, cũng không đắp chăn, giơ hai chân trần ra hỏi thầy Giang, “Anh nói xem cái này có giống như hai cái củ cải trắng không?”

Sau khi mang thai chân sưng lên, đúng thật là có hai phần giống với củ cải trắng. Thầy Giang không có tâm trạng thưởng thức khiếu hài hước của cô, anh đắp chăn cho cô đàng hoàng, tránh cho cô bị lạnh.

Vừa đắp chăn xong, bụng của cô nhô lên một cục càng rõ ràng hơn, Du Dao lại sờ bụng bầu cảm thán, “Dưa hấu càng ngày càng lớn rồi.” Cô cong ngón tay lên gõ vài cái lên bụng, miệng làm ra tiếng ‘cốc cốc cốc’, “Dưa này vẫn chưa chín đâu.”

Ngay sau đó, chỗ cô vừa gõ gồ lên một chút, Du Dao nói một câu ‘ai da’, “Lại động nữa rồi, đừng động đậy, đừng động đậy, Qua Qua mau đi ngủ nha.”

(*) Trong tiếng Trung ‘dưa hấu’ (西瓜) phiên âm Hán Việt là ‘Tây Qua’, nên em bé trong bụng Du Dao được gọi thân mật là ‘Qua Qua’ (瓜瓜) tức nghĩa là trái dưa hấu.

Lúc đầu khi bụng lớn lên, Du Dao hay cười gọi bụng bầu là một trái dưa, sau đó bụng dần dần to lên, cô gọi mãi gọi mãi, tên ở nhà của em bé liền biến thành ‘Qua Qua’, đối với tên gọi này Giang Trọng Lâm không có ý kiến, anh cũng sẽ gọi bé là Qua Qua.

“Được rồi, thời gian thai giáo đã đến, thầy Giang, sân khấu giao lại cho thầy.” Du Dao thoải mái nằm xuống, đợi thầy Giang thực hành thai giáo cho em bé—Đọc bài văn, bắt đầu đọc từ bài văn của lớp 1 tiểu học. Tuy rằng vốn dĩ thầy Giang chuẩn bị đọc các loại thơ ca thanh nhã, mỹ diệu, nhưng Du Dao cảm thấy, chuẩn bị bài văn trước rất cần thiết, thế là thay đổi thành sách giáo khoa ngữ văn lớp nhỏ. Đương nhiên trong đây cũng bao gồm một chút ý đồ đen tối trong lòng Du Dao.

Cô đã nghe ông Giáo sư người người kính mến này đọc cái gì mà ‘Quặc quặc quặc’, ‘Đồng cao cỏ mọc như chen’, ‘Ngẩng đầu thấy trăng sáng’, ‘Hai con vịt con’ ‘Chim yến và mùa xuân’ các loại qua rồi, mỗi lần nghe thấy giọng nói thuần hậu, ôn hoà của anh đọc ‘Mẹ ơi, mẹ ơi, vịt con hỏi mẹ’ mấy loại này, Du Dao không tài nào nhịn nổi mà cười phá lên, quả thật là ngọn nguồn của niềm vui trong cả một ngày.

Giang Trọng Lâm không hề bị thái độ bỡn cợt, không khích lệ của mẹ em bé ảnh hưởng chút nào, vẫn tích cực, nghiêm túc giao lưu với con mình như cũ. Vào một lúc nào đó, thật ra mấy bài văn này còn có công dụng ru ngủ nữa, lúc Du Dao hai mươi mấy tuổi đầu, mỗi tối đều ngủ sau 12 giờ khuya, sau khi ở bên Giang Trọng Lâm, thói quen thay đổi nhiều lắm, thường thì trước 12 giờ khuya đã vào giấc rồi, mà bây giờ, vẫn chịu ảnh hưởng của ông lão Giang, càng ngày càng ngủ sớm hơn, đúng thật là có thể nói cô đang tận hưởng cuộc sống dưỡng sinh của người già trước tuổi.

Chậu dâu tây trên đầu giường đó, cuối cùng trong vòng hai ngày, đã bị Du Dao ăn sạch sành sanh. Thầy Giang hoàn toàn không ngăn được cơn ‘ngứa tay’ của cô trước khi ngủ, nhìn thấy cô thở dài trước chậu dâu tây chỉ còn thừa lại toàn lá xanh, trước khi đi ngủ anh còn đặc biệt rửa cho cô một dĩa dâu tây đặt ở đó.

“Mỗi tối trước khi đi ngủ không được ăn dâu tây nữa, không tốt cho răng đâu.” Du Dao khoác lác mà không biết ngượng, không chút hổ thẹn nào, dường như cô đã quên hai ngày trước là ai đã ăn sạch dâu tây trong chậu cây kế bên kia.

Trước Tết hai ngày, câu đối chữ Phúc trước cửa, giấy đỏ trang trí cho cửa sổ, mọi thứ đã ổn thoả, cả phòng đỏ rực, ngập tràn niềm hân hoan, vui mừng. Lúc dán câu đối, Du Dao xung phong nhận việc đòi leo lên ghế để dán, thấy cô ôm bụng to giẫm lên trên ghế, suýt nữa thầy Giang bị cô doạ tới nổi lên cơn đau tim, may mà khuyên được cô, bản thân anh giẫm lên ghế dán câu đối ngay ngắn, có điều mấy chữ phúc còn lại để trang trí trên cửa sổ, đều do Du Dao dán.

Hai vợ chồng thủng thẳng dọn dẹp vệ sinh nguyên nhà xong, sau đó bày một ít đồ ăn vặt lên dĩa, đợi Tết có khách đến thăm nhà thì mời họ ăn.



Sáng sớm hôm ba mươi âm lịch, một ông cụ tay chống ba-toong đến nhà. Ông cụ này tên là Cù Như Phong, là anh họ đằng ngoại của Giang Trọng Lâm, cũng là người thân duy nhất còn sót lại của anh. Ba của Giang Trọng Lâm là con trai một, mẹ của anh bên này còn một người cậu, bây giờ người có vai vế trên cô và anh đều đã qua đời, người có mối quan hệ huyết thống gần gũi nhất với Giang Trọng Lâm, chỉ còn lại người anh họ này thôi. Anh họ Cù năm nay 71 tuổi, gừng càng già càng cay, ăn mặc chỉnh tề, cây ba-toong trên tay ông ấy trông không phải dùng để hỗ trợ đi đường, leo cầu thang, mà là một lời không hợp sẽ lấy nó để đánh người ta, khí thế vô cùng hùng hổ doạ người.

Người anh họ này của Giang Trọng Lâm, nói ra thì đúng là Du Dao đã gặp được mấy lần rồi, lúc đầu cô và Giang Trọng Lâm có thể quen biết nhau, là bởi cô thay bạn thân Dương Quân đi xem mắt, đối tượng xem mắt của Dương Quân lúc ấy chính là anh họ của Giang Trọng Lâm, sau đó Giang Trọng Lâm thay anh họ mình đi thay lần kia, mới có thể vì vậy mà quen biết với cô, xét từ một ý nghĩa nào đó mà nói thì anh họ Cù thật ra cũng được tính là bà mai của họ.

“Năm nay hai đứa qua nhà anh ăn Tết, năm ngoái anh bảo chú đi chú không đi, năm nay nhất định phải dẫn Du Dao qua bên kia, để mấy đứa nhóc nhà anh gặp thím họ của tụi nó.” Ông cụ Cù nói giọng trang nghiêm, lông mày nhăn lại khá rõ ràng, hiển nhiên là một người quanh năm nghiêm nghị, túc cẩn, lại thêm nghe nói ông ấy là ông chủ của một công ty, quyết định sách lược thành quen, những câu nói ra đều mang theo mấy phần cứng rắn, quyết liệt.

Ngược lại thì thái độ của ông cụ khi nói chuyện với Du Dao rất tốt.

Giang Trọng Lâm cũng rất tôn trọng người anh họ này, mấy năm nay anh họ giúp đỡ anh không ít, tình cảm giữa hai anh em cũng không tệ. Trước kia mỗi khi anh họ đích thân đến gọi, nếu rảnh anh cũng đi qua nhà anh họ cùng nhau ăn Tết, nhưng bây giờ, anh sợ Du Dao đang mang bầu cơ thể không thoải mái, còn phải tiếp chyện với đại gia đình đầy người bên kia sẽ cảm thấy bực bội, bứt rứt, nên định từ chối.

Anh còn chưa kịp nói câu gì, Du Dao đã đạp một cái lên chân anh ở dưới bàn trà, bản thân cô thì cười híp mắt đon đả nhận lời mời của anh họ: “Anh họ đích thân đến đây, tụi em chắc chắn phải đi, chỉ là sợ sẽ quấy rầy gia đình của anh chị thôi ạ.”

Ông cụ thấy cô đồng ý rồi, biểu tình trên mặt dịu lại không ít, nhưng giọng điệu vẫn rất cứng rắn, nghiêm nghị, “Quấy rầy cái gì, mấy đứa cũng là người thân của anh.”

Người đàn ông trung niên bên cạnh ông cụ Cù là con trai lớn của cụ, ngoại trừ lúc đầu gọi một tiếng ‘Chú họ, Thím họ’ ra, thì không mở miệng nói tiếng nào nữa, vào lúc này ông ấy cũng cười nói: “Thím họ không cần khách sáo với nhà con đâu ạ, năm nay hai người có thể đến nhà chơi, ba của con cũng vui mừng lắm, sau này năm nào chúng ta cũng ăn Tết chung với nhau, mọi người sum họp với nhau cũng rất náo nhiệt.”

Ông cụ rất hài lòng với lời của con trai nói, gật đầu bảo: “Đúng, Du Dao bây giờ em quay trở về rồi thì tốt, Trọng Lâm chú ấy chính là có ‘tật’ văn nhã của người trí thức, chú ý cái này để tâm cái kia, kêu chú ấy 10 lần thì hết 8 lần chú ấy không đi, em về lâu thế rồi, mấy lần kêu chú ấy dẫn em qua bên anh chơi, chú ấy cũng vẫn một mực từ chối, một hai phải bắt anh đích thân tới đón người, đúng là kỳ cục.”

Giang Trọng Lâm cười khổ.

“Xe tới rồi, đi thôi, đi qua bên kia ăn Tết chung, sau đó ở lại bên đó thêm hai ngày, phòng ốc chuẩn bị cho hai đứa cả rồi.” Anh họ Cù nói như chém đinh chặt sắt, quyết định dứt khoát, mang theo hai người một xe đi mất.

“Anh họ này của anh đúng là chẳng thay đổi gì cả.” Du Dao trộm kề vào tai của ông lão Giang nhỏ giọng thủ thỉ. Ông lão ho nhẹ một tiếng, “Sau khi anh họ ngày càng lớn tuổi, càng không thích có người phản bác anh ấy hơn cả lúc trước nữa.”

Nói cách khác ông Cù là một ông lão gia trưởng phong kiến điển hình.

Nhà của hai vợ chồng ông cụ Cù và gia đình của con trai lớn ở khu Dụ Hải, là một biệt thự gồm có hai hoa viên trước sau nằm trên đoạn đường vô cùng đẹp, sau khi xe dừng lại, người trong nhà nghe thấy động tĩnh đi ra cửa, có rất nhiều con nít và đàn ông, phụ nữ ở các độ tuổi khác nhau.

Ông cụ Cù có hai trai một gái, ba người con của cụ đều đã lập gia đình, sinh con đẻ cái, mỗi dịp Tết đến, cả một đại gia đình tụ tập lại với nhau, người lớn trẻ nhỏ sum vầy thành một nhóm lớn, đúng là náo nhiệt hơn nhà của Giang Trọng Lâm không biết bao nhiêu lần, nội tiếng chạy nhảy nô đùa của đám trẻ con, đã có thể tạo ra ‘hiệu ứng’ ồn ào của một đám đông.

Mọi người đã biết chuyện của thím họ Du Dao này từ lâu, cho nên bây giờ mọi người đều thể hiện ra vẻ mặt hết sức bình thường, nhiệt tình chào hỏi với cô. Rất nhiều tiếng gọi “Thím họ”, mấy người gọi cô như thế tuổi tác đều lớn hơn cô, Du Dao đã quen với việc ‘bị người lớn tuổi hơn mình’ xem mình là ‘trưởng bối’, nên cũng chào hỏi lại với họ.



Sau đó đến lượt những đứa con nít nhỏ hơn, gọi cô là bà thím họ.

Bà thím họ— Được thôi, đây là vai vế cao nhất của cô từ sau khi xuyên qua thời không đến nay. Du Dao bỗng chốc cảm thấy bản thân đã già lắm rồi, còn không phải sao, lên chức ‘bà’ lận đấy.

Cuối cùng là vợ của anh họ, tuy bà ấy cũng 70 tuổi rồi, nhưng bảo dưỡng tốt, nên nhìn rất có khí chất. Du Dao đã từng gặp chị dâu họ này rồi, trước khi cô mất tích không lâu, còn từng tham gia hôn lễ của hai người họ nữa. Có điều tuy rằng cô nhớ bà ấy, nhưng chị dâu họ 40 năm không gặp, hơn nữa cũng không thân với cô này, chắc chắn đã không còn nhớ rõ cô nữa.

Chị dâu họ khí chất tuyệt vời đi đến dắt tay Du Dao, thái độ ôn hoà, “Đây là Du Dao nhỉ, lần đầu tiên đến đây, đừng có khách sáo với chị dâu nhé, nào, chúng ta vào nhà rồi nói chuyện, bên ngoài lạnh. Bụng của em lớn tháng rồi, phải cẩn thận, bên đây có bậc thang.”

“Thím họ ơi, thím có đi xem coi em bé là trai hay gái chưa ạ” Con gái duy nhất của ông cụ đi đến bên người cô, vẫn dùng thái độ vô cùng thân mật đỡ một tay của cô.

Du Dao thích ứng rất nhanh với đại gia đình đông người này, trông cô không có vẻ gì là ngại ngùng cả, tự nhiên nói chuyện với họ, “Chưa đi xem nữa, đến lúc đó sinh ra gái hay trai đều được, dù sao Giang Trọng Lâm cũng không kén chọn, thuận theo tự nhiên vậy.”

“Theo chị thì nên đi xem thử vẫn tốt hơn, trong lòng có sự chuẩn bị, có điều chị thấy sinh gái hay trai đều như nhau cả, bây giờ đã là thời đại gì rồi, cũng chẳng phải hồi xưa, bây giờ có con gái mới tốt đấy.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play