Lúc Giang Trọng Lâm tỉnh lại, nhìn thấy Du Dao ngồi trên một chiếc ghế mềm bên cạnh giường, trên tay cầm thiết bị đầu cuối không biết đang xem thứ gì. Cô không hề nghiêm túc xem nó, ánh mắt hơi mơ hồ, dường như cô đang tập trung nghĩ về điều gì khác. Anh chăm chú nhìn cô một lát, Du Dao mới phát hiện anh tỉnh lại, đặt thiết bị đầu cuối trong tay xuống rót cho anh ly nước ấm.

“Nào, uống miếng nước trước đã.” Một tay cô áp lên trán anh, tay còn lại nhét cho anh ly nước.

Giang Trọng Lâm uống hai ngụm nước ấm nhuận cổ họng, lúc này mới lên tiếng nói: “Anh thấy đỡ nhiều rồi.” Anh phát hiện trời đã về chiều rồi, sau đó lại ân cần hỏi cô: “Ăn cơm trưa chưa em?”

“Em ăn rồi, còn nấu cháo trắng cho anh nữa, bây giờ anh có đói không, có muốn ăn cháo không?” Du Dao vô cùng bình tĩnh nói chuyện với anh, “Nào, đo lại nhiệt độ đã.”

Hạ sốt được một ít, những vẫn sốt nhẹ như cũ. Cô cất nhiệt kế đi, đứng dậy vào bếp múc cháo, phối hợp với một chút cải ngâm để kích thích vị giác, tạo cảm giác ngon miệng, bưng đến đặt trước mặt Giang Trọng Lâm.

Nhưng Giang Trọng Lâm không nhúc nhích, anh hơi do dự nhìn sắc mặt của Du Dao, “Em sao vậy, hình như tâm trạng em không được vui lắm?”

Du Dao không nghĩ tới anh nhạy cảm đến vậy, cô tự cảm thấy mình rất bình thường rồi mà, thế là cô nhướng mày, “Anh đang bị bệnh, nếu em mà vui thì mới kỳ lạ ấy.”

Giang Trọng Lâm không hề có ý đó, anh cảm thấy Du Dao bây giờ và dáng vẻ tức giận thở phì phì của cô lúc trước khi anh ngủ không giống nhau lắm, nhưng Du Dao chả quan tâm anh muốn nói gì nữa, đã tự bưng bát cháo lên, múc một muỗng ra vẻ muốn đút cho anh ăn.

Ông lão Giang chỉ đành nói: “Để anh tự ăn là được rồi.” Chỉ là sốt nhẹ thôi mà, hoàn toàn không cần người đút ăn.

Du Dao vẫn kiên trì, đưa muỗng đến bên môi anh, ông lão và vợ mình bốn mắt nhìn nhau trao đổi tình cảm ‘đắm đuối’ một xíu, không còn cách nào chỉ có thể mở miệng mặc cô đút cho ăn.

Đợi Du Dao dọn đồ xuống phòng bếp, Giang Trọng Lâm mở thiết bị đầu cuối của mình ra xem, có vài tin nhắn chưa đọc, là tin nhắn của một người bạn già và mấy học sinh, bạn của anh hỏi anh dạo này có thời gian tham gia một hội thảo chuyên đề không, chỉ là một cuộc tụ họp nhỏ mang tính chất sở thích, Giang Trọng Lâm nghĩ một chút liền uyển chuyển từ chối. Mấy học trò còn lại thì nhắn tin hỏi thăm bệnh tình của anh, có vẻ là biết tin anh bệnh từ chỗ của Du Dao.

Anh trả lời tin nhắn một cách ngắn gọn, nhìn tới tin nhắn cuối cùng.

Người gửi tin nhắn này tên là Dương Mông Sơn, cũng là một học sinh của anh, nhưng đây là học sinh mà rất nhiều năm về trước anh từng dạy ở Hồng Kông, lúc ấy anh chẳng qua chỉ là một thầy giáo dạy văn cấp 3 bình thường, cậu học trò Dương Mông Sơn này là một trong số ít những học sinh còn liên lạc với anh đến bây giờ. Khác với các sinh viên mà sau này khi anh đã là giáo sư dạy ở Hải Đại, chuyên ngành học của Dương Mông Sơn là Sinh vật học, cậu đã làm nghiên cứu khoa học về vấn đề sinh tồn và tuổi thọ nhiều năm rồi, mấy năm gần đây cậu ấy công tác ở viện nghiên cứu Y sinh.

“Thầy ơi, lâu lắm rồi em không hỏi thăm thầy, gần đây một hạng mục nghiên cứu bên em vừa kết thúc, có bước tiến mới, em vừa nghe được chuyện mới đây của thầy từ các bạn học khác, em cảm thấy vô cùng vui mừng cho thầy ạ, em rất muốn đến thăm thầy và sư mẫu kính mến thầy từng nhắc đến, không biết là có tiện không ạ? Ngoài ra, chuyện năm ngoái em từng nói với thầy, bây giờ liệu thầy có thay đổi ý nghĩ chăng? Em hy vọng có thể giáp mặt với thầy để thảo luận kỹ càng hơn ạ.”

Giang Trọng Lâm nhìn chằm chằm vào tin nhắn cậu ấy gửi đến, không do dự lâu lắm, liền cho cậu ấy một câu trả lời khẳng định.

Dương Mông Sơn bên kia vừa hay cũng đang online, nhanh chóng trả lời tin nhắn của anh, hẹn việc ghé thăm Giang Trọng Lâm vào hai ngày sau.

“Hai ngày nữa sẽ có một học sinh đến thăm anh.” Đợi Du Dao quay trở lại, Giang Trọng Lâm chủ động nói với cô chuyện này.

Du Dao kinh ngạc, không phải Giang Trọng Lâm không thích học trò đặc biệt đến thăm anh sao? Cô nghĩ thế, cũng mở miệng hỏi thẳng luôn.

Giang Trọng Lâm: “Vừa hay anh cũng có việc phải nói với cậu ấy, nên để cho cậu ấy đến, cậu ấy tên là Dương Mông Sơn, là một học trò cũ anh dạy lâu lắm rồi. Vô cùng thông minh, thậm chí có thể nói cậu ấy là một thiên tài, thiên tài ở lĩnh vực cậu ấy nghiên cứu.”

Du Dao nhạy bén nghe ra được ý chưa nói hết trong lời của anh: “À, nên là trong những phương diện khác cậu ấy có hơi kỳ quặc, một lời khó nói hết à? Anh đã từng dạy nhiều học sinh như thế, xuất hiện dạng người gì em cũng chẳng thấy lạ đâu. Mấy thứ này trước hết anh đừng nói nữa, bị bệnh thì phải nghỉ ngơi cho khoẻ đã, mấy chuyện khác thì đợi chừng nào khỏi bệnh hẳn nói, nếu như hai ngày sau mà bệnh của anh chưa hết, em sẽ không cho anh ra ngoài gặp khách đâu.”

Du Dao hung hăng nói xong với vẻ uy hiếp, Giang Trọng Lâm phì cười, “Bị sốt thôi mà, mai là khỏi rồi.”

Du Dao: “Không phải anh nói ngủ một giấc là khỏi à, sao bây giờ lại biến thành ngày mai rồi hả?”

Giang Trọng Lâm hiểu, ý của Du Dao bây giờ là muốn bảo anh “Nói nhiểu quá, mau ngậm miệng đi nghỉ ngơi cho em”. Lúc hai người kết hôn với nhau, vì hai người hơn kém nhau 3 tuổi, nhiều lúc biểu hiện của Du Dao sẽ trưởng thành hơn anh nhiều, nếu anh làm điều gì đó không đúng, Du Dao sẽ cư xử với anh như đối với em trai của mình, giọng điệu mang theo hàm ý cưỡng chế của một người chị gái.

Nhưng bây giờ, dù thế nào cô cũng không được tính là ‘chị gái’ nữa rồi, mà vẫn dùng giọng điệu đó nói với một người đáng hàng ‘ông nội’ như anh. Đúng là cũng đành chịu, không có cách nào với cô cả.

Có điều, ông Giang nhỏ làm ‘em trai’ có thể nghe lời, vậy thì ông Giang lớn làm ‘ông nội’ có thể bao dung mà.

Giống như lời Giang Trọng Lâm nói, ngày hôm sau, anh đã hết sốt hoàn toàn, không biết liệu có phải thuốc hạ sốt kiểu mới bây giờ hiệu quả tốt hơn hay không. Nhưng Du Dao cũng không dám lơ là, dẫu cho trong nhà được điều chỉnh nhiệt độ rất ấm áp, cô cũng bắt Giang Trọng Lâm mặc hai chiếc áo len và mặc thêm một cái áo ba lỗ, ra ngoài đi chợ cũng không cho anh theo, thầy Giang phản kháng cũng vô dụng, chỉ đành bưng ly nước ấm ngồi chờ ở nhà.

Ngày hôm đó, câu mà Du Dao nói nhiều nhất là: “Uống thêm miếng nước ấm đi anh.” Mạnh mẽ rót cho ông lão rất nhiều nước ấm. Tuy rằng câu nói ‘Uống nhiều nước ấm’ vào 40 năm trước hình như là câu nói mỉa mai mấy cậu ‘trai thẳng’, nhưng thực tế thì lúc bị bệnh uống nhiều nước ấm cũng rất có ích. Du Dao liều mình bồi ông xã, Giang Trọng Lâm uống nước ấm, cô cũng uống chung, phải biết là bình thường cô chẳng phải là loại người thích uống nước ấm gì đâu.

Ngày hôm sau, vị khách đã hẹn trước đúng giờ đến thăm nhà.

“Sư mẫu, nghe danh cô đã lâu ạ.” Người đàn ông trung niên tên Dương Mông Sơn sắc mặt lãnh đạm, nhưng thái độ vô cùng tôn kính, dù cho cậu ta thấy tuổi của Du Dao còn nhỏ hơn mình, cũng không có vẻ mặt vi diệu gì cả, là loại tôn kính và nghiêm túc xuất phát từ sâu trong tim.

“Lúc trước em nghe thầy kể nhiều về cô, vô cùng vui mừng vì cô đã quay về bên thầy, cũng rất cảm ơn vì cô đã quay về bên cạnh thầy ạ.” Người đàn ông trung niên mặc áo khoác cao lớn đĩnh bạt đột nhiên cúi rạp người với cô, doạ Du Dao giật mình.

Đây là hình thức gặp mặt khoa trương gì đây, lúc trước cô gặp nhiều học sinh của Giang Trọng Lâm như thế, tuy đều gọi cô là ‘cô’ (sư mẫu), nhưng về cơ bản đều không có thái độ tôn kính với người bề trên như thế này, dù sao thì tuổi tác rành rành ở đó. Nhưng mà người này, có phải quá…

“Mông Sơn, em khách sáo quá, doạ sợ cô giáo của em rồi kìa.” Giang Trọng Lâm không thể không ra mặt đánh vỡ bầu không khí xấu hổ này.

Dương Mông Sơn hơi đẩy cặp mắt kính cùng kiểu với Giang Trọng Lâm, “Em xin lỗi ạ.”

Du Dao: “A ha ha, không sao, hai người nói chuyện đi.” Cô nhanh nhẹn rút lui, tự cảm thấy có hơi ngấm không nổi người ‘thiên tài’ trong miệng của Giang Trọng Lâm này.

Trong thư phòng còn lại hai người, Giang Trọng Lâm mời Dương Mông Sơn ngồi xuống, Dương Mông Sơn ngồi đối diện với Giang Trọng Lâm, nhìn về phía anh, trực tiếp vào thẳng vấn đề nói: “Thầy ơi, chắc thầy thay đổi suy nghĩ rồi nhỉ? Lần này em đến đây nhìn thấy cô, thì đã biết chắc chắn thầy sẽ đồng ý với lời đề nghị của em.”

Giang Trọng Lâm không nói tiếp gì nữa, chỉ cười nhẹ, “Vậy làm phiền em rồi.”

Dương Mông Sơn nghe thấy vậy, gương mặt cứng nhắc xuất hiện một nụ cười vui vẻ yên tâm, cậu ấy hơi mím môi, đôi mắt đột nhiên loé lên một chút ánh nước, “Không phiền chút nào ạ, có thể nhìn thấy thầy lại dấy lên hy vọng, trân quý sinh mệnh của mình, em rất vui, em xem thầy như người bề trên em tôn kính nhất, thầy đã từng giúp đỡ em rất nhiều, bây giờ em có thể giúp thầy điều gì, em rất vui. Thầy yên tâm, thuốc mới tụi em nghiên cứu ra có nhiều cải tiến hơn năm ngoái nhiều, tính an toàn của thuốc cũng cao hơn, trong thử nghiệm về cơ bản không có xảy ra phản ứng phụ quá mức, điểm tín dụng công dân của thầy cũng đủ cao, nếu thầy làm đơn xin thuốc ngay, bên em lập tức có thể chấp nhận, thông qua đơn xin và cấp phát thuốc mới này ạ.”

Giang Trọng Lâm gật đầu, “Năm ngoái em cho thầy xem mấy tư liệu ấy, tác dụng phụ đó…”

Dương Mông Sơn nghiêm túc nói: “Tác dụng phụ đó khó có thể tránh khỏi… Nhưng em cảm thấy so với việc kéo dài được sinh mệnh, thì việc mất đi một chút nhạy cảm về vị giác, hoàn toàn xứng đáng ạ.”

Giang Trọng Lâm lại cẩn thận nghe Dương Mông Sơn nói một vài điều về loại thuốc mới nghiên cứu này, tuy năm ngoái anh nằm trên giường bệnh, Dương Mông Sơn đã nói với anh về loại thuốc này, hy vọng anh có thể tiếp nhận và sử dụng, nhưng lúc ấy Giang Trọng Lâm không hề hy vọng là sinh mệnh của mình có thể tiếp tục kéo dài mười mấy năm như vậy nữa, thế là anh từ chối cậu ấy. Bây giờ anh quyết định chấp nhận, đương nhiên phải tìm hiểu về nó, dẫu cho anh biết Dương Mông Sơn sẽ không bao giờ hại anh.

Cuối cùng sau khi nói xong, Giang Trọng Lâm nói: “Chuyện này, em đừng nói với cô em nhé.”

Dương Mông Sơn ngây ngẩn, “Tại sao ạ, cô nếu như biết thầy có thể khoẻ mạnh mà ở bên cô nhiều năm nữa, cô cũng sẽ rất vui mừng đấy.”

Giang Trọng Lâm chỉ cười nói: “Cô sẽ biết thầy có thể ở bên bầu bạn với cô lâu hơn nữa, nhưng chuyện thầy phải uống loại thuốc này thì không cần phải nói với cô đâu.”

Dương Mông Sơn: “Dạ được, nếu đây là nguyện vọng của thầy, em sẽ giữ kín bí mật này.”

Hai người nói chuyện ở thư phòng cả một buổi sáng, Du Dao không đi vào nghe xem họ nói cái gì, mãi đến khi Giang Trọng Lâm tiễn học trò anh đi, cô mới hỏi Giang Trọng Lâm: “Học sinh này của anh có vẻ kính trọng anh lắm, quả thật có cảm giác xem anh như ba ruột cậu ấy vậy, tại sao vậy anh?” Không những thế Giang Trọng Lâm cũng rất xem trọng cậu học trò này, vì anh rất ít khi kể với người khác về chuyện của cô, một khi anh kể với người ta về chuyện của cô, vậy người đó chắc chắn sẽ có mối quan hệ không tầm thường với anh, ít nhất giao tình sẽ tốt hơn so với những người bình thường khác.

Giang Trọng Lâm không có ý định giấu diếm, kể cho cô nghe về những việc lúc trước.

Năm ấy anh làm giáo viên một trường cấp ba ở Hồng Kông, vừa hay anh dạy ngay lớp của Dương Mông Sơn đang học, Dương Mông Sơn sống trong gia đình đơn thân, chỉ có một người ba ham mê đánh bạc, vì hoàn cảnh gia đình khó khăn, nên vẻ ngoài của cậu ấy lúc nào cũng rất luộm thuộm, cộng thêm tính cách lúc thiếu niên đang dậy thì của cậu ta quái gở, trầm mặc, không hoà nhập với mọi người xung quanh, cho nên ở trường học cậu rất hay bị chèn ép, thường bị những bạn học khác bắt nạt.

Giang Trọng Lâm không phải là chủ nhiệm lớp, phát hiện chuyện này cũng chỉ là trong lúc tình cờ, trời xui đất khiến, anh từng can ngăn hành vi bạo lực học đường này được hai lần, giúp đỡ cho Dương Mông Sơn. Sau này, Dương Mông Sơn bị vu oan ăn cắp 30.000 tệ tiền mặt ở văn phòng làm việc của một giáo viên, bị trường học ra thông báo phê bình, muốn đuổi học cậu ấy, người giáo viên đó càng muốn kiện cậu ấy, nhưng Dương Mông Sơn không hề làm việc này, cậu ấy dù có trăm miệng cũng khó lòng biện bạch được, lại bị ba mình đánh cho thừa sống thiếu chết, nhất thời suy nghĩ không thông quyết định tự sát.

Là do Giang Trọng Lâm kéo cậu ấy về từ bên bờ vực của cái chết, giúp cậu ấy rửa sạch oan ức, tìm ra người trộm tiền thật sự, còn giúp cậu ấy tố cáo người cha bạo lực thường xuyên hành hạ cậu, cứu cậu ấy ra khỏi bể khổ, sau đó anh vẫn luôn tài trợ và giúp đỡ cho cậu ấy đi học……

“Khó trách cậu ấy kính trọng anh như vậy.” Du Dao nghe lời kể đơn giản của anh, cũng có thể tưởng tượng ra lúc đầu anh đã tốn bao nhiêu tâm huyết và sức lực để cứu giúp cậu bé đó, lúc ấy chính anh cũng còn trẻ lắm, nói không chừng cũng chịu không ít cực khổ.

Du Dao đột nhiên vặn mặt anh lại, hôn mạnh lên mặt anh một cái vang dội, không keo kiệt tí nào mà khen ngợi anh, “Thầy của em giỏi quá đi! Làm tốt lắm!”

Cô thật sự cảm thấy rất tự hào vì người đàn ông này.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play