"Mở cửa, Tần Vật, con mở cửa ra!" Ba Tần một đường đi theo bọn họ lên đây,
nhưng vẫn không thể tới kịp, chỉ có thể trơ mắt nhìn Tần Vật đóng cửa
phòng lại.
Ba Tần vô cùng lo sợ.
Ông nhớ tới ánh mắt lúc ấy khi ông nhìn thấy Tần Vật, âm u lạnh lẽo đáng sợ đến vậy, giống như xưa nay ông chưa hề quen biết Tần Vật vậy.
Ông không cần đoán cũng biết, Tần Vật kéo Bạch Sương vào trong đó là muốn làm cái gì.
Nhưng dù cho ông có đứng ngoài cửa gõ như thế nào đi chăng nữa, thì Tần Vật cũng không hề có ý định mở cửa.
Bạch Sương bị ném lên giường, rất nhanh đã bò dậy muốn rời đi.
Nhưng lại bị Tần Vật đang đứng bên giường đẩy một cái, cô lại tiếp tục ngã xuống giường.
Cả hai người bọn họ đều không nói chuyện, trong phòng có một loại trầm mặc kỳ dị.
Nhưng mỗi lần Bạch Sương muốn đứng dậy, Tần Vật lại nhẹ nhàng đẩy cô một cái, khiến cơ thể cô mất khi cân bằng, khiến cô lại lần nữa ngã xuống
giường.
Cuối cùng, Bạch Sương cũng mệt mỏi.
Cô nằm trên giường nhìn Tần Vật, "Rốt cuộc phải như thế nào anh mới thả em đi?"
"Rất đơn giản." Tần Vật cúi người xuống, đôi mắt hơi hơi đỏ hồng nhìn
vào Bạch Sương, giống như muốn nhìn vào tận sâu trong trái tim Bạch
Sương vậy.
"Nói cho anh biết, tại sao em lại muốn trốn tránh anh."
Bạch Sương cũng không phải loại người lôi thôi dài dòng, nếu như sự việc đã đi tới bước này rồi, thì cho dù cô có nói ra cũng không còn quan
trọng nữa.
Trong khi nghe Bạch Sương nói chuyện, Tần Vật đi ra phòng khách một chuyến.
Chờ tới lúc quay lại, trong tay anh đã nhiều thêm một ly nước.
Bạch Sương nói xong, anh đưa ly nước qua cho cô.
Độ ấm vừa phải.
Bạch Sương ngồi trên giường ngẩng đầu nhìn anh, ánh mắt hơi hơi nghi hoặc.
"Đã nói lâu như vậy, em nhất định khát rồi, nhuận nhuận họng." Tần Vật nói.
Trạng thái hiện tại của anh rất kỳ lạ.
Ngữ khí nói chuyện rất giống với nhân cách ban ngày, nhưng biểu cảm thần thái lại giống hệt với nhân cách ban đêm.
Cho nên bây giờ anh rốt cuộc đang là nhân cách ban ngày hay là nhân cách ban đêm?
Bạch Sương một hơi uống hết ly nước, sau đó nghe thấy Tần Vật nói: "Anh không làm bác sĩ nữa."
"Tại sao?" Bạch Sương vội vã hỏi, "Không phải anh đã nói anh rất thích
làm nghề bác sĩ sao? Anh không cần thiết vì em mà từ bỏ việc làm bác sĩ
đâu!"
Tần Vật rất bình tĩnh, rất điềm đạm nhìn cô mà nói: "Trì Châu Bạch nói đúng, anh có bệnh thì nên đi chữa bệnh.
Em cùng anh về nước, anh từ chức, sau đó đi bệnh viện tâm thần tiếp nhận điều trị.
Chờ sau khi anh được trị khỏi bệnh, lại một lần nữa quay về bệnh viện làm bác sĩ."
Bạch Sương hơi sững sờ, "Anh.. biết bản thân mình có bệnh tâm thần phân liệt?"
Tần Vật cụp mắt, không nhìn rõ được sắc thái trong ánh mắt của anh.
Giọng nói của anh trầm thấp, "Ừm, biết."
Trong khoảng thời gian Bạch sương biến mất, tâm trạng của anh bị mất khống chế nghiêm trọng.
Nhân cách ban ngày và ban đêm không còn nghiêm ngặt tuân theo thời gian
ngày và đêm để xuất hiện nữa, do đó, ký ức của anh cũng trở nên hỗn
loạn.
Anh bắt đầu có được ký ức của nhân cách đối lập, tuy rằng rất rời rạc, nhưng nói chung thì vẫn có thể nhìn thấy được.
Anh nhìn thấy hình thức sống chung với Bạch Sương khi mình đang là nhân
cách ban đêm, cũng có thể nhìn thấy khi mình là nhân cách ban ngày, anh
nhìn thấy phần tình cảm ẩn nhẫn (ngấm ngầm chịu đựng, không nói ra) của
mình đối với Bạch Sương.
Trong sự biến đổi vừa hỗn loạn lại rõ nét này, Tần Vật lại càng chắc
chắn, tình cảm của anh đối với Bạch Sương chính là tình yêu, mà không
phải là bất kỳ cảm giác không rõ ràng nào khác.
Bởi vì yêu, cho nên mới ỷ lại.
Khái niệm lúc trước ba Tần nói với anh, có yếu tố cố ý đánh lạc hướng anh.
Hoặc có thể nói, chính bản thân ba Tần cũng không thể làm rõ ràng cái gì gọi là yêu.
Bạch Sương chần chừ một lát, hỏi: "Vậy anh bây giờ là nhân cách ban ngày hay nhân cách ban đêm, quyết định mà anh đưa ra thực sự là cách nghĩ
của anh sao?"
"Cách nghĩ thực sự." Một điểm này Tần Vật vẫn có thể chắc chắn được.
Nhưng có một vấn đề khác..
"Lúc nãy khi ở dưới lầu chờ em, anh chắc hẳn là nhân cách ban ngày hoàn
chỉnh, sau khi bị em kích thích, là nhân cách ban đêm bộc phát.
Bây giờ, một nửa là nhân cách ban ngày, một nửa là nhân cách ban đêm."
Tần Vật chầm chầm đến gần Bạch Sương, nửa chân quỳ ở trên giường, trong ánh mắt chỉ chứa đựng mỗi hình ảnh của cô.
"Khi anh ở trong tình trạng mỗi nhân cách một nửa hỗ trợ lẫn nhau như
thế này, em có biết trong đầu anh xuất hiện đều là cái gì không?"
"Là cái gì?" Bạch Sương còn thực sự khá tò mò.
Cô biết rằng ký ức nhân cách ban ngày và nhân cách ban đêm của Tần Vật
không tương thông nhau, hiện tại nhân cách ngày và đêm đang giao nhau,
như vậy thì chẳng phải ký ức cũng sẽ bị rối loạn sao.
Vậy ở trong sự hỗn loạn của hai phần ký ức bất đồng, điều rõ ràng nhất mà anh có thể nhìn thấy là gì?
Tần Vật lặng lẽ không một tiếng động mà tới trước mặt Bạch Sương, khoảng cách giữa hai người vô cùng gần gũi, gần tới nỗi Bạch Sương có thể nhìn thấy lông mi của anh dày bao nhiêu, nghe thấy tiếng hô hấp của anh
dường như đang trở nên nặng nề hơn.
Tần vật đưa tay lên, bàn tay với các khớp xương ngón tay rõ ràng nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt của Bạch Sương.
Động tác của anh rất nhẹ, giống như đang vuốt ve một bảo vật hiếm có gì đó vậy.
Đôi môi mỏng của anh từ từ cong lên, nở nụ cười vừa tà mị lại câu dẫn
lòng người, "Vào mỗi lúc như thế này, trong đầu anh chỉ toàn là em.
A Sương, anh mắc phải bệnh tâm phân liệt, anh nghĩ, hẳn là một nửa trong đó là tình yêu, một nửa còn lại chính là em."
Có lẽ bởi vì giọng nói trầm thấp của anh quá mức gợi cảm quyến rũ, hoặc
có lẽ bởi vì động tác ngón tay của anh trên khuôn mặt cô quá dịu dàng.
Bất kể vì lí do gì, thì vào chính giây phút này, Bạch Sương nhìn vào
khuôn mặt đang gần trong gang tấc này, hô hấp cũng nhịn không được mà lỡ mất một nhịp.
Khuôn mặt của hai người càng ngày càng sát gần nhau.
Chóp mũi va chạm, Tần Vật hơi hơi nghiên đầu, đường viền hàm dưới của anh kề vào cằm của Bạch Sương.
Hai đôi môi mềm mại gặp nhau.
Ngón tay trắng nõn thon dài của Tần Vật luồn vào mái tóc đen nhánh của
Bạch Sương, dừng ngay sau đầu cô, anh dùng lòng bàn tay nhẹ nhàng ấn đầu cô về phía mình.
Khoảng cách giữa hai người lại được kéo gần thêm một chút.
Đủ để Bạch Sương có thể nghe thấy tiếng trái tim nóng bỏng đang đập trong lồng ngực Tần Vật.
Nhiệt độ trong phòng càng ngày càng tăng lên, bầu không khí mờ ảo ám muội bao trùm.
Mà ở bên ngoài, ba Tần càng ngày càng cảm thấy không ổn, nhưng cũng chỉ
có thể thỉnh thoảng gõ cửa hai tiếng, hi vọng xa vời rằng Tần Vật và
Bạch Sương đừng làm ra chuyện gì vượt quá giới hạn.
* * *
Ngày hôm sau, bọn họ quay về nước.
Lúc ra khỏi sân bay, Tần Vật nắm tay Bạch Sương đi phía trước, ba Tần khuôn mặt đen thui cùng bước đi với mẹ Bạch ở phía sau.
Từ sau khi mẹ Bạch nhìn thấy Bạch Sương và Tần Vật cùng bước ra từ một
căn phòng, hơn nữa bọn họ căn bản không hề có ý che giấu gì trước mặt
bà, trông bà có vẻ vẫn luôn chìm đắm trong suy tư.
Cũng không biết bà đang nghĩ về điều gì.
Sau khi Tần Vật Bạch Sương và ba Tần mẹ Bạch tách nhau ra ở sân bay, bọn họ liền trực tiếp đi tới bệnh viện.
"Em ở đây đợi anh, anh đi gặp viện trưởng nói về chuyện từ chức một
lát." Tần Vật để Bạch Sương ngồi trên ghế tựa trong phòng làm việc của
chính mình.
Bạch Sương nói: "Không cần em đi với anh sao?"
Tần Vật nhẹ nhàng đặt lên trán Bạch Sương một nụ hôn: "Không cần đâu, rất nhanh anh sẽ quay lại."
Khi Trì Châu Bạch đi ngang qua phòng làm việc của Tần Vật, phát hiện cửa phòng đang mở.
Cô ta còn tưởng rằng là Tần Vật đã quay lại, tâm trạng liền trở nên vui
vẻ muốn bước vào, không ngờ rằng lại nhìn thấy cảnh tượng Tần Vật đang
hôn lên trán Bạch Sương này.
Trì Châu Bạch tức giận đến nổ tung!
Cô ta không thể kiềm chế nổi, lập tức xông vào phòng làm việc, chỉ thẳng vào mũi Bạch Sương mà mắng: "Cô là cái loại kỹ nữ trà xanh!
Không phải cô đã đồng ý với tôi sẽ ở nước ngoài để đợi, không có mệnh lệnh của tôi thì không quay lại sao?
Cô là đồ tiện nhân!
Cô đã không thực hiện lời hứa của mình với tôi, vậy thì đừng có trách tôi!"
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT