"Cô là ai, cô buông tôi ra!" Diêu Đào hét vào mặt Bạch Sương.
Bạch Sương như ý nguyện của bà, thả tay bà ta ra.
Theo đó, Diêu Đào bị ngã xuống đất.
Bà ta phẫn nộ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào Bạch Sương mấy giây, đột
nhiên nhíu mày, do dự hỏi: "Cô có phải là.. đứa trẻ của người phụ nữ
kia, người mà Tần Thăng đã tái hôn không?"
Bạch Sương chẳng hề để ý tới bà ta.
Bạch Sương xoay người đi kiểm tra cơ thể của Tần Vật, "Bà ta có làm anh
bị thương không? Sao anh lại ngốc vậy, bà ta đánh anh không biết tránh
sao?"
Tần Vật nhìn người đột nhiên xuất hiện - Bạch Sương, cả trái tim anh đều ấm áp lên.
Khóe môi của anh vô thức cong lên, lộ ra một nụ cười ngọt ngào mà ngay cả chính bản thân anh cũng không biết.
Anh cúi đầu, trong ánh mắt chỉ tồn tại mỗi bóng hình Bạch Sương.
"Sao em lại tới, không phải đã bảo em hãy ngoan ngoãn ngồi đợi ở phòng
làm việc rồi sao? Anh không sao, để anh xem thử tay của em."
Bạch Sương nhìn Tần Vật từ trên xuống dưới kiểm tra tình hình của anh,
rất nhanh cô đã phát hiện vết máu loang lổ rỉ ra từ phía sau đầu Tần
Vật.
Khuôn mặt dễ thương của cô ngay lập tức lạnh đi, cả mặt ngưng trọng dùng ngón tay sờ thử.
Đầu ngón tay nhiễm màu đỏ tươi, máu vẫn còn ấm.
"Bà ta đánh sao?" Bạch Sương chỉ vào Diêu Đào đang được Trì Châu Bạch đỡ dậy.
Tần Vật nói: "Anh không sao, em đừng kích động."
Mặc dù cơ thể Bạch Sương đã không còn vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng
những người đã từng thay tim như cô, tốt nhất vẫn nên giữ tâm trạng ổn
định.
"Đúng, là tôi đánh đấy, làm sao?" Diêu Đào hất cánh tay Trì Châu Bạch
đang đỡ mình ra, đối với hành động dùng ngón tay chỉ thẳng vào mặt mình
của Bạch Sương, bà tức giận không thôi.
"Cô nói chuyện với tôi mà dùng giọng điệu kiểu gì vậy hả?
Tôi là mẹ của Tần Vật, với thân phận hiện tại của cô, nhìn thấy tôi, cô ít nhất cũng phải gọi tôi một tiếng dì.
Kết quả, cô xem cô đi, cô còn dám dùng tay chỉ vào tôi?
Mẹ cô chưa dạy cô cái gì gọi là lễ phép sao?"
Chát!
Một thanh âm thanh thúy vang lên, con người Bạch Sương tàn nhẫn không nhiều lời, trực tiếp vung một cái tát vào mặt Diêu Đào.
Diêu Đào bị tát đến liên tục lùi về sau mấy bước, ôm một bên má không thể tin nổi mà trừng Bạch Sương, "Cô!"
Bà ta vừa mới phát ra âm tiết của một từ, thì lại bị Bạch Sương liên tục vung thêm mấy cái tát nữa.
Cho tới khi hai má bà ta lộ ra tơ máu, bị đánh tới sưng phù, Bạch Sương mới dừng tay.
Trì Châu Bạch sớm đã bị dọa tới hai chân mềm nhũn, cả người phải dựa vào tường mới miễn cưỡng không bị sụp đổ xuống đất.
Cô ta ngập tràn sợ hãi nhìn Bạch Sương.
Cô ta chưa bao giờ nghĩ tới Lâm Bạch Sương lại là một nhân vật tàn nhẫn ghê gớm như vậy.
Không phải tim Lâm Bạch Sương có vấn đề sao, sao cô ta còn có thể đánh người như vậy?
Hơn nữa còn đánh tàn nhẫn thế nữa, mỗi một cái tát đều vang dội lại mạnh mẽ tới vậy.
Trì Châu Bạch cũng nhịn không được mà ôm lấy mặt của mình, giống như người đang bị đánh chính là bản thân cô ta vậy.
"Cô.. tôi muốn báo cảnh sát.." Diêu Đào bị đánh tới không còn chút sức lực nào nữa, yếu ớt nói.
Bạch Sương từ trên cao nhìn xuống bà ta, ánh mắt khinh thường, cười lạnh nói: "Một báo đổi một báo, bà đánh A Vật đánh tới chảy máu, tôi liền
đánh bà đánh đến chảy máu.
Báo cảnh sát? Được thôi.
Tim của tôi không được tốt, chỉ sợ cảnh sát còn chưa tới, thì tôi đã phải vào phòng bệnh nặng rồi."
"Cô, cô.." Diêu Đào tự biết đấu không lại Bạch Sương, liền chuyển hướng câu chuyện sang Tần Vật.
"Tần Vật, con cứ trơ mắt nhìn người phụ nữ này ức hiếp mẹ ruột của mình như vậy sao?
Con có còn là con người không?
Lúc nãy tại sao mẹ lại đánh con, con còn không biết sao? Mẹ đều là vì muốn tốt cho con thôi mà!"
Tần Vật vẫn không lên tiếng nói chuyện, Bạch Sương liền cười châm biếm,
"Vị bác gái này, trước khi bác áp đặt đạo đức, có thể nghĩ tới những
việc trước kia bác đã làm không?
Ồ, lúc trước khi A Tần tuồi còn nhỏ, bác không nuôi dưỡng anh ấy, cũng
không thương yêu anh ấy, lúc đó sao bác không nghĩ tới chuyện mình là mẹ ruột của anh ấy?
Bây giờ A Tần trưởng thành rồi, đã có thể tự lực cánh sinh (tự nuôi sống bản thân), bác lại đột nhiên nhảy ra nói mình là mẹ ruột của anh ấy,
đều vì muốn tốt cho anh ấy?
A Tần căn bản không cần một người mẹ giống như bà, cũng không cần thứ bà cho là muốn tốt cho anh ấy, bởi vì bây giờ A Tần có tôi.
Những thứ trước đây các người chưa từng cho anh ấy, tôi sẽ cho.
Trước kia các người chưa từng xuất hiện, hiện tại và tương lai cũng không cần các người xuất hiện nữa."
Giọng nói của Bạch Sương mong manh mềm mại, nhưng những lời cô nói ra lại vang vọng có lực.
Diêu Đào bị Bạch Sương nói tới mặt một trận xanh một trận đỏ, hổ thẹn nhục nhã!
Nhưng rất nhanh bà ta đã nhận thức được ra cái gì đó, kinh ngạc nói:
"Những lời này của cô là có ý gì? Cô muốn cho Tần Vật cái gì?"
Bạch Sương không chút che dấu, kiên định nói: "Yêu."
"Yêu? Là tình yêu giữa người thân với nhau hay là tình yêu nam nữ?" Câu
hỏi này Diêu Đào hỏi ra cũng cảm thấy là mình đang hỏi thừa.
Chỉ cần nhìn thái độ của Bạch Sương đối với Tần Vật, đó không phải là tình yêu bình thường giữa những người thân với nhau.
Diêu Đào nôn nóng hỏi: "Nhưng hai người bây giờ là anh em, hai người
không thể có loại tình cảm kia được, đây là muốn bị người đời phỉ nhổ
sao!"
Dường như nghĩ tới cái gì, Diêu Đào lại vội vàng thêm một câu, "Hơn nữa Tần Vật nó còn có bệnh thần kinh!
Lúc nãy tôi đánh sau đầu nó vì nhìn thấy nó đang bóp cổ cô gái y tá nhỏ này, tôi thực sự vì muốn tốt cho nó!"
"Nếu như bác thực sự muốn tốt cho anh ấy, vậy bác nên giúp anh ấy trị bệnh, chứ không phải chỉ nói bằng miệng."
Bạch Sương nhìn Tần Vật, bàn tay nhỏ của cô bao bọc lấy bàn tay to lớn của anh, cho anh một nụ cười ấm áp mà kiên định.
"A Tần, em đi với anh tới bệnh viện tâm thần tiếp nhận điều trị, em sẽ luôn ở bên cạnh anh, cho tới khi anh hồi phục."
Trì Châu Bạch đang ở bên cạnh nghe thấy lời này, có chút tự ti mà cười.
Tấm thẻ cuối cùng mà cô có thể uy hiếp Tần Vật, vừa rồi cũng bị Lâm Bạch Sương tự mình phá đi rồi.
Lâm Bạch Sương căn bản một chút cũng không sợ việc đi bệnh viện tâm
thần, thậm chí còn chủ động yêu cầu muốn được đi cùng Tần Vật.
Cô thua rồi, cô thua triệt để rồi.
Cô không có cách nào vì Tần Vật mà làm tới bước này, cô vì hành động lúc phát bệnh của Tần Vật mà sợ hãi anh, không dám trực tiếp nhìn thẳng vào anh.
Trì Châu Bạch dường như đã hiểu ra, tại sao Tần Vật lại lựa chọn Lâm Bạch Sương, mà không phải là cô.
* * *
Bạch Sương thực sự cùng Tần Vật tiến vào bệnh viện tâm thần.
Dù gì thì Tần Vật cũng đã làm việc ở bệnh viện nhiều năm như vậy, ít nhiều gì cũng có chút nhân mạch (quan hệ).
Trước khi bọn họ chính thức vào bệnh viện tâm thần, anh đều đã thu xếp ổn thỏa mọi thứ rồi.
Ở trong phòng có sẵn một cái nút bấm khẩn cấp, ở bên ngoài bất cứ lúc nào cũng có người trông coi.
Chỉ cần ấn cái nút này, thì sẽ có người mang Bạch Sương đang không thoải mái đi chữa trị.
Gian phòng là một phòng xép kiểu căn hộ, có hai phòng và một phòng
khách, giống với những gian phòng cho thuê ở bên ngoài, đồ dùng gia dụng trong phòng cũng đã được chuẩn bị đầy đủ.
Bạch Sương và Tần Vật hai người ngủ hai phòng khác nhau.
Dù vậy, nhưng ba Tần vẫn gấp đến bốc lửa, đứng ngồi không yên.
Mẹ Bạch hỏi ba Tần tại sao lại lo lắng tới vậy, ông chỉ có thể buộc bản
thân phải mỉm cười với mẹ Bạch, nói rằng ông đang lo lắng không biết căn bệnh của Tần Vật có thể trị khỏi hay không.
Mẹ Bạch đưa cho ba Tần một cốc trà thảo mộc, ý cười rất nhạt, "Tôi đã suy nghĩ rất lâu rồi, hay là, chúng ta vẫn nên ly hôn đi."
Ba Tần ngây người.
Mẹ Bạch cười nói: "Ông đừng cho rằng tôi ngốc, giống như không nhìn ra
được cái gì như vậy. Chuyện mà ông có thể nhìn ra được, thì tôi cũng có
thể."
Bắt đầu từ lúc Tần Vật tới Châu Âu tìm Bạch Sương, mẹ Bạch đã nhận ra có điều gì đó không bình thường.
Mẹ Bạch cũng nhìn ra được Bạch Sương không hề bài xích Tần Vật, hơn nữa còn yêu thích anh.
Bà vẫn luôn suy xét, cuối cùng, mới trịnh trọng đề ra đề nghị ly hôn với ba Tần.
"Chúng ta cũng đều có tuổi cả rồi, có ở bên nhau hay không thực ra cũng
chẳng sao cả, điều quan trọng nhất là bọn trẻ có thể có được hạnh phúc."
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT